古诗词

登升元阁故基

刘过

脚力倦矣曷少休,侵晨更作升元游。jiǎo lì juàn yǐ hé shǎo xiū,qīn chén gèng zuò shēng yuán yóu。
眼中已不见二百四十尺突兀之高楼,但见炊烟万灶宿貔貅。yǎn zhōng yǐ bù jiàn èr bǎi sì shí chǐ tū wù zhī gāo lóu,dàn jiàn chuī yān wàn zào sù pí xiū。
上有啼鸦噪鹊如泣诉,下有藤蔓老树根据枝相虬。shàng yǒu tí yā zào què rú qì sù,xià yǒu téng màn lǎo shù gēn jù zhī xiāng qiú。
想其结缔初,匠石巧与造物侔。xiǎng qí jié dì chū,jiàng shí qiǎo yǔ zào wù móu。
桷榱枅栱不知几大木,一木牵挽回万牛。jué cuī jī gǒng bù zhī jǐ dà mù,yī mù qiān wǎn huí wàn niú。
山川退听左右受约束,日月乌兔早暮东西流。shān chuān tuì tīng zuǒ yòu shòu yuē shù,rì yuè wū tù zǎo mù dōng xī liú。
阿房之旗矗立矮如戟,临春结绮望仙三阁俱下头。ā fáng zhī qí chù lì ǎi rú jǐ,lín chūn jié qǐ wàng xiān sān gé jù xià tóu。
杯碗块潜培塿而已矣,蹄涔洞庭芥为舟。bēi wǎn kuài qián péi lǒu ér yǐ yǐ,tí cén dòng tíng jiè wèi zhōu。
拄撑霄汉弹压大千界,下历梁唐秦隋晋汉周。zhǔ chēng xiāo hàn dàn yā dà qiān jiè,xià lì liáng táng qín suí jìn hàn zhōu。
一朝世故有翻覆,祸结祝融回禄与郁攸。yī cháo shì gù yǒu fān fù,huò jié zhù róng huí lù yǔ yù yōu。
灰飞障天烟焰炽,一火三月烂不收。huī fēi zhàng tiān yān yàn chì,yī huǒ sān yuè làn bù shōu。
遂使觚棱化草莽,丹雘成墟丘。suì shǐ gū léng huà cǎo mǎng,dān wò chéng xū qiū。
吾闻至人侈俭初何心,有茅一把盖头便可留。wú wén zhì rén chǐ jiǎn chū hé xīn,yǒu máo yī bǎ gài tóu biàn kě liú。
何必穷极土木事妖怪,脧削赤子膏血敛以裒。hé bì qióng jí tǔ mù shì yāo guài,juān xuē chì zi gāo xuè liǎn yǐ póu。
是故子刘子,不仙不佛亦不侯。shì gù zi liú zi,bù xiān bù fú yì bù hóu。
视鸾台凤阁为蘧庐,百万买宅亦梦幻泡影沤。shì luán tái fèng gé wèi qú lú,bǎi wàn mǎi zhái yì mèng huàn pào yǐng ōu。
江西岂无家,白沙翠竹泉石幽。jiāng xī qǐ wú jiā,bái shā cuì zhú quán shí yōu。
茅檐曝日搔背痒,篱缺墙破手葺修。máo yán pù rì sāo bèi yǎng,lí quē qiáng pò shǒu qì xiū。
如以天地为室庐,日月行住坐卧得自由。rú yǐ tiān dì wèi shì lú,rì yuè xíng zhù zuò wò dé zì yóu。
不为朱门是,不作白屋羞。bù wèi zhū mén shì,bù zuò bái wū xiū。
有时骑鲸千里游汗漫,有时蛤蜊遽食龟壳秋。yǒu shí qí jīng qiān lǐ yóu hàn màn,yǒu shí há lí jù shí guī ké qiū。
彼升元阁者亟成而复坏,肠亦不能为之断,心亦不能为之忧。bǐ shēng yuán gé zhě jí chéng ér fù huài,cháng yì bù néng wèi zhī duàn,xīn yì bù néng wèi zhī yōu。
造物何足云,此身自赘疣。zào wù hé zú yún,cǐ shēn zì zhuì yóu。
誉尧毁桀未必公是非,丘蹠两窖蚁与蝼。yù yáo huǐ jié wèi bì gōng shì fēi,qiū zhí liǎng jiào yǐ yǔ lóu。
日斜诸公急下山,我有斗酒归去来兮相与劝酬。rì xié zhū gōng jí xià shān,wǒ yǒu dòu jiǔ guī qù lái xī xiāng yǔ quàn chóu。
刘过

刘过

刘过(1154~1206)南宋文学家,字改之,号龙洲道人。吉州太和(今江西泰和县)人,长于庐陵(今江西吉安),去世于江苏昆山,今其墓尚在。四次应举不中,流落江湖间,布衣终身。曾为陆游、辛弃疾所赏,亦与陈亮、岳珂友善。词风与辛弃疾相近,抒发抗金抱负狂逸俊致,与刘克庄、刘辰翁享有“辛派三刘”之誉,又与刘仙伦合称为“庐陵二布衣”。有《龙洲集》、《龙洲词》。 刘过的作品>>

猜您喜欢

春日即事

刘过

久客无人问所须,小窗翻得逐痴愚。jiǔ kè wú rén wèn suǒ xū,xiǎo chuāng fān dé zhú chī yú。
黄昏以后酒三盏,白日之间饭两盂。huáng hūn yǐ hòu jiǔ sān zhǎn,bái rì zhī jiān fàn liǎng yú。
谷雨笋茶俱俊美,条风杞菊竞甘腴。gǔ yǔ sǔn chá jù jùn měi,tiáo fēng qǐ jú jìng gān yú。
先贤且谓可行乐,况是平生山泽癯。xiān xián qiě wèi kě xíng lè,kuàng shì píng shēng shān zé qú。

春日即事

刘过

出门虽是欠陶朱,便使关门亦可居。chū mén suī shì qiàn táo zhū,biàn shǐ guān mén yì kě jū。
物价甚廉常食肉,佣赀极省易钞书。wù jià shén lián cháng shí ròu,yōng zī jí shěng yì chāo shū。
已安栎社如无用,若比丛林似有馀。yǐ ān lì shè rú wú yòng,ruò bǐ cóng lín shì yǒu yú。
归与未归天上事,只消如此看何如。guī yǔ wèi guī tiān shàng shì,zhǐ xiāo rú cǐ kàn hé rú。

幽居

刘过

对面沧浪可濯缨,不思泛舸出春城。duì miàn cāng làng kě zhuó yīng,bù sī fàn gě chū chūn chéng。
浮沉枌社何人重,俯仰茅檐是事轻。fú chén fén shè hé rén zhòng,fǔ yǎng máo yán shì shì qīng。
玉蕊连屏寒徙倚,蒲萄上架月纵横。yù ruǐ lián píng hán xǐ yǐ,pú táo shàng jià yuè zòng héng。
江湖老矣无他愿,只欲清阴便得成。jiāng hú lǎo yǐ wú tā yuàn,zhǐ yù qīng yīn biàn dé chéng。

自述

刘过

扁舟送客出姑苏,晚泊吴江夜雨馀。biǎn zhōu sòng kè chū gū sū,wǎn pō wú jiāng yè yǔ yú。
波浪稍平风力定,青黄相间橘林疏。bō làng shāo píng fēng lì dìng,qīng huáng xiāng jiān jú lín shū。
匆忙旅馆催行酒,草率杯盘旋买鱼。cōng máng lǚ guǎn cuī xíng jiǔ,cǎo lǜ bēi pán xuán mǎi yú。
与我壁间书岁月,无人为作小王书。yǔ wǒ bì jiān shū suì yuè,wú rén wèi zuò xiǎo wáng shū。

自述

刘过

精神凋耗鬓毛衰,劫火光中第几回。jīng shén diāo hào bìn máo shuāi,jié huǒ guāng zhōng dì jǐ huí。
无可奈何教老去,有时猛省忽愁来。wú kě nài hé jiào lǎo qù,yǒu shí měng shěng hū chóu lái。
师崇道学原非伪,客寄苏州却类呆。shī chóng dào xué yuán fēi wěi,kè jì sū zhōu què lèi dāi。
明日重阳又佳节,得钱且醉菊花杯。míng rì zhòng yáng yòu jiā jié,dé qián qiě zuì jú huā bēi。

自惭

刘过

一榻留人去便垂,自惭非友亦非师。yī tà liú rén qù biàn chuí,zì cán fēi yǒu yì fēi shī。
初无伎俩惟贪酒,遇有工夫或赋诗。chū wú jì liǎ wéi tān jiǔ,yù yǒu gōng fū huò fù shī。
晒日枣林红磊落,响风桐叶碧参差。shài rì zǎo lín hóng lěi luò,xiǎng fēng tóng yè bì cān chà。
人家正做鲈鱼鲙,老子秋来却自悲。rén jiā zhèng zuò lú yú kuài,lǎo zi qiū lái què zì bēi。

下第

刘过

荡荡天门叫不应,起寻归路叹南行。dàng dàng tiān mén jiào bù yīng,qǐ xún guī lù tàn nán xíng。
新亭未必非周顗,宣室终须召贾生。xīn tíng wèi bì fēi zhōu yǐ,xuān shì zhōng xū zhào jiǎ shēng。
振海潮声春汹涌,插天剑气夜峥嵘。zhèn hǎi cháo shēng chūn xiōng yǒng,chā tiān jiàn qì yè zhēng róng。
伤心故国三千里,才是馀杭第一程。shāng xīn gù guó sān qiān lǐ,cái shì yú háng dì yī chéng。

岁晚

刘过

手种疏梅已发妍,相从三过客中年。shǒu zhǒng shū méi yǐ fā yán,xiāng cóng sān guò kè zhōng nián。
吾生岂得须如意,随处何妨且信缘。wú shēng qǐ dé xū rú yì,suí chù hé fáng qiě xìn yuán。
风月心多时小醉,轩裳梦少且闲眠。fēng yuè xīn duō shí xiǎo zuì,xuān shang mèng shǎo qiě xián mián。
万人海里能如此,是自在禅并散仙。wàn rén hǎi lǐ néng rú cǐ,shì zì zài chán bìng sàn xiān。

题京口多景楼

刘过

壮观东南二百州,景于多处却多愁。zhuàng guān dōng nán èr bǎi zhōu,jǐng yú duō chù què duō chóu。
江流千古英雄泪,山掩诸公富贵羞。jiāng liú qiān gǔ yīng xióng lèi,shān yǎn zhū gōng fù guì xiū。
北府只今唯有酒,中原在望莫登楼。běi fǔ zhǐ jīn wéi yǒu jiǔ,zhōng yuán zài wàng mò dēng lóu。
西风战舰成何事,只送年年使客舟。xī fēng zhàn jiàn chéng hé shì,zhǐ sòng nián nián shǐ kè zhōu。

再游仪真呈张使君

刘过

江淮冠盖闹如林,求一己知何处寻。jiāng huái guān gài nào rú lín,qiú yī jǐ zhī hé chù xún。
风月欲谈嫌许事,山川不险似人心。fēng yuè yù tán xián xǔ shì,shān chuān bù xiǎn shì rén xīn。
使君德量如天远,举子科名自陆沉。shǐ jūn dé liàng rú tiān yuǎn,jǔ zi kē míng zì lù chén。
秋气未悲先泪下,黄花虽好不曾簪。qiū qì wèi bēi xiān lèi xià,huáng huā suī hǎo bù céng zān。

游灵岩

刘过

风露凄然八月秋,瘦藤扶我到山头。fēng lù qī rán bā yuè qiū,shòu téng fú wǒ dào shān tóu。
僧居突兀飞鸿上,人迹依稀任鹿游。sēng jū tū wù fēi hóng shàng,rén jì yī xī rèn lù yóu。
旧事已空流水在,闲情都付落花休。jiù shì yǐ kōng liú shuǐ zài,xián qíng dōu fù luò huā xiū。
越王未是真尝胆,计出婵娟事可羞。yuè wáng wèi shì zhēn cháng dǎn,jì chū chán juān shì kě xiū。

赠乡人曹倅待聘为通州静海宰及施博士

刘过

茅苇连天昨已非,二年重到最堪悲。máo wěi lián tiān zuó yǐ fēi,èr nián zhòng dào zuì kān bēi。
芹宫尚有肩吾在,花县犹存子建知。qín gōng shàng yǒu jiān wú zài,huā xiàn yóu cún zi jiàn zhī。
踯躅南飞三绕树,凄凉北望四愁诗。zhí zhú nán fēi sān rào shù,qī liáng běi wàng sì chóu shī。
东风若不均披拂,荐福仍然又断碑。dōng fēng ruò bù jūn pī fú,jiàn fú réng rán yòu duàn bēi。

谒苏州守

刘过

十年狂荡客征途,时为文章未剖符。shí nián kuáng dàng kè zhēng tú,shí wèi wén zhāng wèi pōu fú。
引臂欲攀天上月,回身却碍日中乌。yǐn bì yù pān tiān shàng yuè,huí shēn què ài rì zhōng wū。
穷愁自是真男子,慷慨须投大丈夫。qióng chóu zì shì zhēn nán zi,kāng kǎi xū tóu dà zhàng fū。
闻道使鱼鳌海阔,特将香饵钓姑苏。wén dào shǐ yú áo hǎi kuò,tè jiāng xiāng ěr diào gū sū。

题叠浪轩

刘过

僧房矮占一窗幽,不见当年叠浪浮。sēng fáng ǎi zhàn yī chuāng yōu,bù jiàn dāng nián dié làng fú。
湖已为田知幻化,律更以教示精修。hú yǐ wèi tián zhī huàn huà,lǜ gèng yǐ jiào shì jīng xiū。
白莲何日还同社,顽石无时不点头。bái lián hé rì hái tóng shè,wán shí wú shí bù diǎn tóu。
可惜能诗张孟辈,却无一字此间留。kě xī néng shī zhāng mèng bèi,què wú yī zì cǐ jiān liú。

送程伯俞赴海陵苏使君之招

刘过

红裙族雕筵,一醉当鲸吸。hóng qún zú diāo yán,yī zuì dāng jīng xī。
使君若问余,为道贫彻骨。shǐ jūn ruò wèn yú,wèi dào pín chè gǔ。