古诗词

登升元阁故基

刘过

脚力倦矣曷少休,侵晨更作升元游。jiǎo lì juàn yǐ hé shǎo xiū,qīn chén gèng zuò shēng yuán yóu。
眼中已不见二百四十尺突兀之高楼,但见炊烟万灶宿貔貅。yǎn zhōng yǐ bù jiàn èr bǎi sì shí chǐ tū wù zhī gāo lóu,dàn jiàn chuī yān wàn zào sù pí xiū。
上有啼鸦噪鹊如泣诉,下有藤蔓老树根据枝相虬。shàng yǒu tí yā zào què rú qì sù,xià yǒu téng màn lǎo shù gēn jù zhī xiāng qiú。
想其结缔初,匠石巧与造物侔。xiǎng qí jié dì chū,jiàng shí qiǎo yǔ zào wù móu。
桷榱枅栱不知几大木,一木牵挽回万牛。jué cuī jī gǒng bù zhī jǐ dà mù,yī mù qiān wǎn huí wàn niú。
山川退听左右受约束,日月乌兔早暮东西流。shān chuān tuì tīng zuǒ yòu shòu yuē shù,rì yuè wū tù zǎo mù dōng xī liú。
阿房之旗矗立矮如戟,临春结绮望仙三阁俱下头。ā fáng zhī qí chù lì ǎi rú jǐ,lín chūn jié qǐ wàng xiān sān gé jù xià tóu。
杯碗块潜培塿而已矣,蹄涔洞庭芥为舟。bēi wǎn kuài qián péi lǒu ér yǐ yǐ,tí cén dòng tíng jiè wèi zhōu。
拄撑霄汉弹压大千界,下历梁唐秦隋晋汉周。zhǔ chēng xiāo hàn dàn yā dà qiān jiè,xià lì liáng táng qín suí jìn hàn zhōu。
一朝世故有翻覆,祸结祝融回禄与郁攸。yī cháo shì gù yǒu fān fù,huò jié zhù róng huí lù yǔ yù yōu。
灰飞障天烟焰炽,一火三月烂不收。huī fēi zhàng tiān yān yàn chì,yī huǒ sān yuè làn bù shōu。
遂使觚棱化草莽,丹雘成墟丘。suì shǐ gū léng huà cǎo mǎng,dān wò chéng xū qiū。
吾闻至人侈俭初何心,有茅一把盖头便可留。wú wén zhì rén chǐ jiǎn chū hé xīn,yǒu máo yī bǎ gài tóu biàn kě liú。
何必穷极土木事妖怪,脧削赤子膏血敛以裒。hé bì qióng jí tǔ mù shì yāo guài,juān xuē chì zi gāo xuè liǎn yǐ póu。
是故子刘子,不仙不佛亦不侯。shì gù zi liú zi,bù xiān bù fú yì bù hóu。
视鸾台凤阁为蘧庐,百万买宅亦梦幻泡影沤。shì luán tái fèng gé wèi qú lú,bǎi wàn mǎi zhái yì mèng huàn pào yǐng ōu。
江西岂无家,白沙翠竹泉石幽。jiāng xī qǐ wú jiā,bái shā cuì zhú quán shí yōu。
茅檐曝日搔背痒,篱缺墙破手葺修。máo yán pù rì sāo bèi yǎng,lí quē qiáng pò shǒu qì xiū。
如以天地为室庐,日月行住坐卧得自由。rú yǐ tiān dì wèi shì lú,rì yuè xíng zhù zuò wò dé zì yóu。
不为朱门是,不作白屋羞。bù wèi zhū mén shì,bù zuò bái wū xiū。
有时骑鲸千里游汗漫,有时蛤蜊遽食龟壳秋。yǒu shí qí jīng qiān lǐ yóu hàn màn,yǒu shí há lí jù shí guī ké qiū。
彼升元阁者亟成而复坏,肠亦不能为之断,心亦不能为之忧。bǐ shēng yuán gé zhě jí chéng ér fù huài,cháng yì bù néng wèi zhī duàn,xīn yì bù néng wèi zhī yōu。
造物何足云,此身自赘疣。zào wù hé zú yún,cǐ shēn zì zhuì yóu。
誉尧毁桀未必公是非,丘蹠两窖蚁与蝼。yù yáo huǐ jié wèi bì gōng shì fēi,qiū zhí liǎng jiào yǐ yǔ lóu。
日斜诸公急下山,我有斗酒归去来兮相与劝酬。rì xié zhū gōng jí xià shān,wǒ yǒu dòu jiǔ guī qù lái xī xiāng yǔ quàn chóu。
刘过

刘过

刘过(1154~1206)南宋文学家,字改之,号龙洲道人。吉州太和(今江西泰和县)人,长于庐陵(今江西吉安),去世于江苏昆山,今其墓尚在。四次应举不中,流落江湖间,布衣终身。曾为陆游、辛弃疾所赏,亦与陈亮、岳珂友善。词风与辛弃疾相近,抒发抗金抱负狂逸俊致,与刘克庄、刘辰翁享有“辛派三刘”之誉,又与刘仙伦合称为“庐陵二布衣”。有《龙洲集》、《龙洲词》。 刘过的作品>>

猜您喜欢

题自然足轩

刘过

有竹芜生不费锄,亭亭楚玉影癯癯。yǒu zhú wú shēng bù fèi chú,tíng tíng chǔ yù yǐng qú qú。
风师自是识人意,何用纵横十万夫。fēng shī zì shì shí rén yì,hé yòng zòng héng shí wàn fū。

题东林寺

刘过

尔自贪痴不肯闲,江南多少好青山。ěr zì tān chī bù kěn xián,jiāng nán duō shǎo hǎo qīng shān。
老夫为不爱官职,买得狂名满世间。lǎo fū wèi bù ài guān zhí,mǎi dé kuáng míng mǎn shì jiān。

书越州能仁寺壁

刘过

流年转眼一飞梭,如此头颅奈老何。liú nián zhuǎn yǎn yī fēi suō,rú cǐ tóu lú nài lǎo hé。
狼籍落花春不老,竹鸡啼处雨声多。láng jí luò huā chūn bù lǎo,zhú jī tí chù yǔ shēng duō。

刘过

醉枕醒来夜未央,倦身展转厌藜床。zuì zhěn xǐng lái yè wèi yāng,juàn shēn zhǎn zhuǎn yàn lí chuáng。
映窗色皎犹疑月,刮骨寒知不是霜。yìng chuāng sè jiǎo yóu yí yuè,guā gǔ hán zhī bù shì shuāng。

喜雨

刘过

谁借长鞭策懒龙,黄梅水涨舳舻通。shuí jiè zhǎng biān cè lǎn lóng,huáng méi shuǐ zhǎng zhú lú tōng。
还知君子忧雨切,常在桑麻稼穑中。hái zhī jūn zi yōu yǔ qiè,cháng zài sāng má jià sè zhōng。

喜雨

刘过

北方旱气与兵连,犹恐淮州亦蔓延。běi fāng hàn qì yǔ bīng lián,yóu kǒng huái zhōu yì màn yán。
数日下田新雨足,不应千里不同天。shù rì xià tián xīn yǔ zú,bù yīng qiān lǐ bù tóng tiān。

闻杜宇

刘过

杜宇几声烟霭外,相思只在蜀山阴。dù yǔ jǐ shēng yān ǎi wài,xiāng sī zhǐ zài shǔ shān yīn。
闲愁不共花飞尽,赢得伤春一片心。xián chóu bù gòng huā fēi jǐn,yíng dé shāng chūn yī piàn xīn。

闻莺

刘过

东风扶日上花枝,恰恰幽禽弄暖时。dōng fēng fú rì shàng huā zhī,qià qià yōu qín nòng nuǎn shí。
百啭忽惊春梦破,间关石上话相思。bǎi zhuàn hū jīng chūn mèng pò,jiān guān shí shàng huà xiāng sī。

刘过

朝随汉使到天涯,暮与江鸥宿浦沙。cháo suí hàn shǐ dào tiān yá,mù yǔ jiāng ōu sù pǔ shā。
岁晚客途营一饱,稻粱多处即为家。suì wǎn kè tú yíng yī bǎo,dào liáng duō chù jí wèi jiā。

刘过

万重山水万重云,岁岁江南客此身。wàn zhòng shān shuǐ wàn zhòng yún,suì suì jiāng nán kè cǐ shēn。
天末西风晚来急,数行飞下一汀蘋。tiān mò xī fēng wǎn lái jí,shù xíng fēi xià yī tīng píng。

渔翁

刘过

短篷三尺寄烟波,短褐休休岁月过。duǎn péng sān chǐ jì yān bō,duǎn hè xiū xiū suì yuè guò。
江海不知戎马事,酒酣搔首唱渔歌。jiāng hǎi bù zhī róng mǎ shì,jiǔ hān sāo shǒu chàng yú gē。

听阮

刘过

绛蜡攒花夜气横,樽前更着许风情。jiàng là zǎn huā yè qì héng,zūn qián gèng zhe xǔ fēng qíng。
却将江上风涛手,来听纱窗侧阮声。què jiāng jiāng shàng fēng tāo shǒu,lái tīng shā chuāng cè ruǎn shēng。

闲步

刘过

山径无人鸟篆沙,杖藜闲看摘新茶。shān jìng wú rén niǎo zhuàn shā,zhàng lí xián kàn zhāi xīn chá。
锦绷委地笋翻箨,黄玉满林松带花。jǐn bēng wěi dì sǔn fān tuò,huáng yù mǎn lín sōng dài huā。

梦觉

刘过

梦回斜日转花阴,时有黄鹂送好音。mèng huí xié rì zhuǎn huā yīn,shí yǒu huáng lí sòng hǎo yīn。
高卧草庐人不识,东风啼鸟独知心。gāo wò cǎo lú rén bù shí,dōng fēng tí niǎo dú zhī xīn。

感旧

刘过

罗结同心柳带青,碧桃香里记将迎。luó jié tóng xīn liǔ dài qīng,bì táo xiāng lǐ jì jiāng yíng。
春风重到凭栏处,肠断江楼不忍登。chūn fēng zhòng dào píng lán chù,cháng duàn jiāng lóu bù rěn dēng。