古诗词

王宣甫求崇斋扁榜仍索诗转庵之作先成即次韵为寄

许及之

圣门教人亦多术,由也升堂未入室。shèng mén jiào rén yì duō shù,yóu yě shēng táng wèi rù shì。
颜虽在寝犹仰高,火就水流随燥湿。yán suī zài qǐn yóu yǎng gāo,huǒ jiù shuǐ liú suí zào shī。
但见终日不违愚,岂知庶几介如石。dàn jiàn zhōng rì bù wéi yú,qǐ zhī shù jǐ jiè rú shí。
陶溪昨以崇名斋,欲予隶古诗记实。táo xī zuó yǐ chóng míng zhāi,yù yǔ lì gǔ shī jì shí。
今晨忽见转庵作,名与诗高同起日。jīn chén hū jiàn zhuǎn ān zuò,míng yǔ shī gāo tóng qǐ rì。
崇斋少学用心苦,晚乃一扫科举习。chóng zhāi shǎo xué yòng xīn kǔ,wǎn nǎi yī sǎo kē jǔ xí。
霜降自然知水落,道损都忘为学益。shuāng jiàng zì rán zhī shuǐ luò,dào sǔn dōu wàng wèi xué yì。
一从崇卑悟师说,心已沈酣全体易。yī cóng chóng bēi wù shī shuō,xīn yǐ shěn hān quán tǐ yì。
书扁外和转庵诗,不待形容有润色。shū biǎn wài hé zhuǎn ān shī,bù dài xíng róng yǒu rùn sè。
忆昨尊公期类予,似我颛愚有何获。yì zuó zūn gōng qī lèi yǔ,shì wǒ zhuān yú yǒu hé huò。
老惭才衰惟钝迟,感君肯赴同襟期。lǎo cán cái shuāi wéi dùn chí,gǎn jūn kěn fù tóng jīn qī。
闭关却扫门植榆,不妨倡和来埙篪。bì guān què sǎo mén zhí yú,bù fáng chàng hé lái xūn chí。

许及之

宋温州永嘉人,字深甫。孝宗隆兴元年进士。知分宜县。历官诸军审计、宗正簿、太常少卿、淮南转运判官兼淮东提点刑狱、大理少卿。宁宗立,擢吏部尚书兼给事中。因谄事韩侂胄,官至同知枢密院事、参知政事,进知枢密院事兼参政。侂胄诛,降两官,泉州居住。有《涉斋集》。 许及之的作品>>

猜您喜欢

许及之

银箸有生香,叶排元紫房。yín zhù yǒu shēng xiāng,yè pái yuán zǐ fáng。
更名歌九畹,课效万金方。gèng míng gē jiǔ wǎn,kè xiào wàn jīn fāng。

对花果子

许及之

野华复结实,同在一枝上。yě huá fù jié shí,tóng zài yī zhī shàng。
了知色即空,聊作因果相。le zhī sè jí kōng,liáo zuò yīn guǒ xiāng。

朝天李

许及之

耻为钻核种,肯向道旁生。chǐ wèi zuān hé zhǒng,kěn xiàng dào páng shēng。
中立不阿倚,惟存恋阙名。zhōng lì bù ā yǐ,wéi cún liàn quē míng。

破核李

许及之

采实傍春山,成蹊邻露井。cǎi shí bàng chūn shān,chéng qī lín lù jǐng。
和峤难责钱,计核破莫整。hé jiào nán zé qián,jì hé pò mò zhěng。

嘉庆子

许及之

名好实亦好,毡车自北来。míng hǎo shí yì hǎo,zhān chē zì běi lái。
流传今转盛,见者莫惊猜。liú chuán jīn zhuǎn shèng,jiàn zhě mò jīng cāi。

樱桃

许及之

苦笋恰相逢,匀圆得许红。kǔ sǔn qià xiāng féng,yún yuán dé xǔ hóng。
荐新存古意,驱鸟念园公。jiàn xīn cún gǔ yì,qū niǎo niàn yuán gōng。

葡萄

许及之

架竹引龙须,时攀颔下珠。jià zhú yǐn lóng xū,shí pān hàn xià zhū。
欲求西域种,北使昔同符。yù qiú xī yù zhǒng,běi shǐ xī tóng fú。

绣橘

许及之

颂橘固多品,其贤知若干。sòng jú gù duō pǐn,qí xián zhī ruò gàn。
后皇偏着意,尔许绣团团。hòu huáng piān zhe yì,ěr xǔ xiù tuán tuán。

金橘

许及之

金橘大为贵,舂陵价倍增。jīn jú dà wèi guì,chōng líng jià bèi zēng。
盘洲移得种,风味圣全能。pán zhōu yí dé zhǒng,fēng wèi shèng quán néng。

罗柑

许及之

织文充革见,雾霭入怀香。zhī wén chōng gé jiàn,wù ǎi rù huái xiāng。
亦唤罗敷种,曾闻湘水乡。yì huàn luó fū zhǒng,céng wén xiāng shuǐ xiāng。

雪梨

许及之

似雪味能珍,肌肤雪后身。shì xuě wèi néng zhēn,jī fū xuě hòu shēn。
花香还胜雪,未信雪如人。huā xiāng hái shèng xuě,wèi xìn xuě rú rén。

鹅梨

许及之

大谷固绝品,鹅梨亦遗味。dà gǔ gù jué pǐn,é lí yì yí wèi。
名园见似人,神皋花溅泪。míng yuán jiàn shì rén,shén gāo huā jiàn lèi。

绿萼梅

许及之

魂清萼绿华,望绝江南使。hún qīng è lǜ huá,wàng jué jiāng nán shǐ。
天寒倚竹时,风标略相似。tiān hán yǐ zhú shí,fēng biāo lüè xiāng shì。

红梅

许及之

梅格依然在,诗家莫认桃。méi gé yī rán zài,shī jiā mò rèn táo。
纵烦金井水,终近楚人骚。zòng fán jīn jǐng shuǐ,zhōng jìn chǔ rén sāo。

黄香梅

许及之

多叶似太繁,浅装还越样。duō yè shì tài fán,qiǎn zhuāng hái yuè yàng。
格韵细题评,远出红梅上。gé yùn xì tí píng,yuǎn chū hóng méi shàng。