古诗词

再用韵谢德久见和

许及之

人为物灵钧受命,物本于人无诟病。rén wèi wù líng jūn shòu mìng,wù běn yú rén wú gòu bìng。
圣远庖厨存此心,诗咏虫鱼明物性。shèng yuǎn páo chú cún cǐ xīn,shī yǒng chóng yú míng wù xìng。
沙噀入咏诚蠢蠢,因之演雅聊援引。shā xùn rù yǒng chéng chǔn chǔn,yīn zhī yǎn yǎ liáo yuán yǐn。
此辈已分泥涂辱,吾侪忍加汤火窘。cǐ bèi yǐ fēn ní tú rǔ,wú chái rěn jiā tāng huǒ jiǒng。
乌郎自乌墨鱼墨,如虱处发不知黑。wū láng zì wū mò yú mò,rú shī chù fā bù zhī hēi。
锁管寄车墨者流,书契岂皆能作贼。suǒ guǎn jì chē mò zhě liú,shū qì qǐ jiē néng zuò zéi。
牡蛎分房巧芘身,雉蛤移种陈接新。mǔ lì fēn fáng qiǎo pí shēn,zhì há yí zhǒng chén jiē xīn。
?君孕玉自撑拄,蠙氏采月为精神。jūn yùn yù zì chēng zhǔ,pín shì cǎi yuè wèi jīng shén。
西施有舌话前闻,老婆之牙岂同群。xī shī yǒu shé huà qián wén,lǎo pó zhī yá qǐ tóng qún。
螯属黄中膏具美,螺族青出味作辛。áo shǔ huáng zhōng gāo jù měi,luó zú qīng chū wèi zuò xīn。
蚬蛏蚶蛤壳为囿,相濡以沫期耐久。xiǎn chēng hān há ké wèi yòu,xiāng rú yǐ mò qī nài jiǔ。
自为锅釜使受烹,宁落提携死于酒。zì wèi guō fǔ shǐ shòu pēng,níng luò tí xié sǐ yú jiǔ。
子产校人从肆瞒,流水长者功难论。zi chǎn xiào rén cóng sì mán,liú shuǐ zhǎng zhě gōng nán lùn。
寄声海上钓鳌客,鳌动恐伤大地根。jì shēng hǎi shàng diào áo kè,áo dòng kǒng shāng dà dì gēn。
满船月明何所得,意不在鱼钩自直。mǎn chuán yuè míng hé suǒ dé,yì bù zài yú gōu zì zhí。
潮来忽见驾山来,个解吞舟人不识。cháo lái hū jiàn jià shān lái,gè jiě tūn zhōu rén bù shí。
有客闻之为骇然,人鱼更擅将谁怜。yǒu kè wén zhī wèi hài rán,rén yú gèng shàn jiāng shuí lián。

许及之

宋温州永嘉人,字深甫。孝宗隆兴元年进士。知分宜县。历官诸军审计、宗正簿、太常少卿、淮南转运判官兼淮东提点刑狱、大理少卿。宁宗立,擢吏部尚书兼给事中。因谄事韩侂胄,官至同知枢密院事、参知政事,进知枢密院事兼参政。侂胄诛,降两官,泉州居住。有《涉斋集》。 许及之的作品>>

猜您喜欢

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

老来为圃万缘轻,一见梅花眼倍明。lǎo lái wèi pǔ wàn yuán qīng,yī jiàn méi huā yǎn bèi míng。
所恨平生无句眼,其如相与有诗情。suǒ hèn píng shēng wú jù yǎn,qí rú xiāng yǔ yǒu shī qíng。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

渊明岂独爱东篱,便爱东篱亦匪私。yuān míng qǐ dú ài dōng lí,biàn ài dōng lí yì fěi sī。
耐雪耐霜同臭味,佳花尤爱夹花枝。nài xuě nài shuāng tóng chòu wèi,jiā huā yóu ài jiā huā zhī。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

风静得香多酝藉,雪残观色转精神。fēng jìng dé xiāng duō yùn jí,xuě cán guān sè zhuǎn jīng shén。
不教翠竹疏松畔,清杀天寒日暮人。bù jiào cuì zhú shū sōng pàn,qīng shā tiān hán rì mù rén。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

拙速诚难语巧迟,谁知先进野人为。zhuō sù chéng nán yǔ qiǎo chí,shuí zhī xiān jìn yě rén wèi。
绝怜饭颗山头老,江路闻香有喜词。jué lián fàn kē shān tóu lǎo,jiāng lù wén xiāng yǒu xǐ cí。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

每爱孤山静思凝,岁寒不脱柏青青。měi ài gū shān jìng sī níng,suì hán bù tuō bǎi qīng qīng。
暗中参得横斜趣,不费陶潜影答形。àn zhōng cān dé héng xié qù,bù fèi táo qián yǐng dá xíng。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

玉川清苦更清狂,一夜相思不可当。yù chuān qīng kǔ gèng qīng kuáng,yī yè xiāng sī bù kě dāng。
解道是君看亦好,不然白地断人肠。jiě dào shì jūn kàn yì hǎo,bù rán bái dì duàn rén cháng。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

未点苍苔已点衣,遽辞修竹翠相依。wèi diǎn cāng tái yǐ diǎn yī,jù cí xiū zhú cuì xiāng yī。
若教笛怨歌催尽,宁受风吹雨打稀。ruò jiào dí yuàn gē cuī jǐn,níng shòu fēng chuī yǔ dǎ xī。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

浮玉飘香别绪多,缓流溪水浸铜柯。fú yù piāo xiāng bié xù duō,huǎn liú xī shuǐ jìn tóng kē。
先春有意春无意,春奈千红百紫何。xiān chūn yǒu yì chūn wú yì,chūn nài qiān hóng bǎi zǐ hé。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

腊雪溶溶断送冬,明朝波面受春风。là xuě róng róng duàn sòng dōng,míng cháo bō miàn shòu chūn fēng。
北园几树红苞坼,只合吹将酒盏中。běi yuán jǐ shù hóng bāo chè,zhǐ hé chuī jiāng jiǔ zhǎn zhōng。

次韵常之用前人韵赋梅花十绝

许及之

桃纵夭夭杏纵繁,衰翁其奈眼尤寒。táo zòng yāo yāo xìng zòng fán,shuāi wēng qí nài yǎn yóu hán。
自知不是寻芳伴,且把寒枝子细看。zì zhī bù shì xún fāng bàn,qiě bǎ hán zhī zi xì kàn。

次韵古梅二首

许及之

绿苔枝上玉疏疏,折赠诗人意不孤。lǜ tái zhī shàng yù shū shū,zhé zèng shī rén yì bù gū。
恼杀渠侬归未得,梅坡千树有如无。nǎo shā qú nóng guī wèi dé,méi pō qiān shù yǒu rú wú。

次韵古梅二首

许及之

玉鉴堂前迹已疏,残香应伴鹤声孤。yù jiàn táng qián jì yǐ shū,cán xiāng yīng bàn hè shēng gū。
郎潜桂隐身藏却,新为梅花著句无。láng qián guì yǐn shēn cáng què,xīn wèi méi huā zhù jù wú。

直舍紫薇花身可以题字因作一绝书其上

许及之

赤立严霜如槁木,烂开炎日似红霞。chì lì yán shuāng rú gǎo mù,làn kāi yán rì shì hóng xiá。
耐寒耐暑真能事,岂是人间怕痒花。nài hán nài shǔ zhēn néng shì,qǐ shì rén jiān pà yǎng huā。

扬州席上次蒋右卫韵赋白牡丹二绝

许及之

秋思凭高不易裁,阳和唤得故人来。qiū sī píng gāo bù yì cái,yáng hé huàn dé gù rén lái。
自怜梅萼成孤绝,借与春风一色开。zì lián méi è chéng gū jué,jiè yǔ chūn fēng yī sè kāi。

扬州席上次蒋右卫韵赋白牡丹二绝

许及之

玉甃银瓶千尺清,唤回玉色谪仙人。yù zhòu yín píng qiān chǐ qīng,huàn huí yù sè zhé xiān rén。
沉香亭畔无消息,付与扬州十月春。chén xiāng tíng pàn wú xiāo xī,fù yǔ yáng zhōu shí yuè chūn。