古诗词

浪淘沙令

吴琚

云叶弄轻阴。yún yè nòng qīng yīn。
屋角鸠鸣。wū jiǎo jiū míng。
青梅著子欲生仁。qīng méi zhù zi yù shēng rén。
冷落江天寒食雨,花事关情。lěng luò jiāng tiān hán shí yǔ,huā shì guān qíng。
池馆昼盈盈。chí guǎn zhòu yíng yíng。
人醉寒轻。rén zuì hán qīng。
一川芳草只销凝。yī chuān fāng cǎo zhǐ xiāo níng。
时有入帘新燕子,明日清明。shí yǒu rù lián xīn yàn zi,míng rì qīng míng。

吴琚

吴琚(约公元1189年前后在世)南宋书法家,字居父,号云壑,汴(今河南开封)人。生卒年均不详,约宋孝宗淳熙末前后在世。主要活动于孝宗、光宗和宁宗三朝。太宁郡王、卫王吴益之子,宋高宗吴皇后之侄。性寡嗜,日临古帖以自娱。习吏事。乾道九年(1173)以恩荫授临安通判。其后历尚书郎,镇安军节度使。复知明州,兼沿海制置使。宁宗时,知鄂州,再知庆元府。尝使金,金人重其信义。位至少师,判建康府兼保守,世称“吴七郡王”。卒,谥忠惠。 吴琚的作品>>

猜您喜欢

念奴娇·题浮玉石箄山

吴琚

我来浮玉,似凭陵沧海,蹑金鳌背。wǒ lái fú yù,shì píng líng cāng hǎi,niè jīn áo bèi。
又若骑鲸游汗漫,飞入八荒之外。yòu ruò qí jīng yóu hàn màn,fēi rù bā huāng zhī wài。
钟鼓传声,楼台倒影,不类人间世。zhōng gǔ chuán shēng,lóu tái dào yǐng,bù lèi rén jiān shì。
徘徊吟眺,恨无陶谢酬对。pái huái yín tiào,hèn wú táo xiè chóu duì。
今古潮落潮生,问英雄多少,与江俱逝。jīn gǔ cháo luò cháo shēng,wèn yīng xióng duō shǎo,yǔ jiāng jù shì。
直欲乘风归阆苑,疑是三生习气。zhí yù chéng fēng guī láng yuàn,yí shì sān shēng xí qì。
未办鱼蓑,先盟鸥鹭,奈卜邻无地。wèi bàn yú suō,xiān méng ōu lù,nài bo lín wú dì。
从今清夜,梦魂应绕空翠。cóng jīn qīng yè,mèng hún yīng rào kōng cuì。

柳梢青·元月立春

吴琚

彩仗鞭春。cǎi zhàng biān chūn。
鹅毛飞管,斗柄回寅。é máo fēi guǎn,dòu bǐng huí yín。
拂面东风,虽然料峭,毕竟寒轻。fú miàn dōng fēng,suī rán liào qiào,bì jìng hán qīng。
戴花折柳心情。dài huā zhé liǔ xīn qíng。
怎挨得、元宵放灯。zěn āi dé yuán xiāo fàng dēng。
不是今朝,有些残雪,先去踏青。bù shì jīn cháo,yǒu xiē cán xuě,xiān qù tà qīng。

水龙吟

吴琚

紫皇高宴萧台,双成戏击琼包碎。zǐ huáng gāo yàn xiāo tái,shuāng chéng xì jī qióng bāo suì。
何人为把,银河水剪,甲兵都洗。hé rén wèi bǎ,yín hé shuǐ jiǎn,jiǎ bīng dōu xǐ。
玉样乾坤,八荒同色,了无尘翳。yù yàng qián kūn,bā huāng tóng sè,le wú chén yì。
喜冰销太液,暖融鳷鹊,端门晓、班初退。xǐ bīng xiāo tài yè,nuǎn róng zhī què,duān mén xiǎo bān chū tuì。
圣主忧民深意。shèng zhǔ yōu mín shēn yì。
转鸿钧、满天和气。zhuǎn hóng jūn mǎn tiān hé qì。
太平有象,三宫二圣,万年千岁。tài píng yǒu xiàng,sān gōng èr shèng,wàn nián qiān suì。
双玉杯深,五云楼迥,不妨频醉。shuāng yù bēi shēn,wǔ yún lóu jiǒng,bù fáng pín zuì。
细看来、不是飞花,片片是、丰年瑞。xì kàn lái bù shì fēi huā,piàn piàn shì fēng nián ruì。

念奴娇·观潮应制

吴琚

玉虹遥挂,望青山隐隐,一眉如抹。yù hóng yáo guà,wàng qīng shān yǐn yǐn,yī méi rú mǒ。
忽觉天风吹海立,好似春霆初发。hū jué tiān fēng chuī hǎi lì,hǎo shì chūn tíng chū fā。
白马凌空,琼鳌驾水,日夜朝天阙。bái mǎ líng kōng,qióng áo jià shuǐ,rì yè cháo tiān quē。
飞龙舞凤,郁葱环拱吴越。fēi lóng wǔ fèng,yù cōng huán gǒng wú yuè。
此景天下应无,东南形胜,伟观真奇绝。cǐ jǐng tiān xià yīng wú,dōng nán xíng shèng,wěi guān zhēn qí jué。
好是吴儿飞彩帜,蹴起一江秋雪。hǎo shì wú ér fēi cǎi zhì,cù qǐ yī jiāng qiū xuě。
黄屋天临,水犀云拥,看击中流楫。huáng wū tiān lín,shuǐ xī yún yōng,kàn jī zhōng liú jí。
晚来波静,海门飞上明月。wǎn lái bō jìng,hǎi mén fēi shàng míng yuè。

浪淘沙令·岸柳可藏鸦

吴琚

岸柳可藏鸦。àn liǔ kě cáng yā。
路转溪斜。lù zhuǎn xī xié。
忘机鸥鹭立汀沙。wàng jī ōu lù lì tīng shā。
咫尺钟山迷望眼,一半云遮。zhǐ chǐ zhōng shān mí wàng yǎn,yī bàn yún zhē。
临水整乌纱。lín shuǐ zhěng wū shā。
两鬓苍华。liǎng bìn cāng huá。
故乡心事在天涯。gù xiāng xīn shì zài tiān yá。
几日不来春便老,开尽桃花。jǐ rì bù lái chūn biàn lǎo,kāi jǐn táo huā。

春日焦山观瘗鹤铭

吴琚

昔爱山樵书,今踏山樵路。xī ài shān qiáo shū,jīn tà shān qiáo lù。
江边春事动,梅柳皆可赋。jiāng biān chūn shì dòng,méi liǔ jiē kě fù。
荦确石径微,白浪洒衣履。luò què shí jìng wēi,bái làng sǎ yī lǚ。
临渊鱼龙惊,扪崖猿鸟惧。lín yuān yú lóng jīng,mén yá yuán niǎo jù。
古刻难细读,断缺苍藓护。gǔ kè nán xì dú,duàn quē cāng xiǎn hù。
岁月岂易考,书法但增慕。suì yuè qǐ yì kǎo,shū fǎ dàn zēng mù。
摩挲复三叹,欲去还小住。mó sā fù sān tàn,yù qù hái xiǎo zhù。
习气未扫除,齿发恨迟暮。xí qì wèi sǎo chú,chǐ fā hèn chí mù。
华亭鹤自归,长江只东注。huá tíng hè zì guī,zhǎng jiāng zhǐ dōng zhù。
寂寥千古意,落日起烟雾。jì liáo qiān gǔ yì,luò rì qǐ yān wù。

牡丹

吴琚

牡丹乘春芳,风雨苦相妒。mǔ dān chéng chūn fāng,fēng yǔ kǔ xiāng dù。
朝来小庭中,零落已无数。cháo lái xiǎo tíng zhōng,líng luò yǐ wú shù。
魂销梓泽国,肠断马嵬路。hún xiāo zǐ zé guó,cháng duàn mǎ wéi lù。
尽日向栏干,踟蹰不能去。jǐn rì xiàng lán gàn,chí chú bù néng qù。