古诗词

石梁和韵

王学可

天巧何年路,千峰乱入云。tiān qiǎo hé nián lù,qiān fēng luàn rù yún。
瀑飞双涧合,崖断一桥分。pù fēi shuāng jiàn hé,yá duàn yī qiáo fēn。
树色春犹冻,猿声夜或闻。shù sè chūn yóu dòng,yuán shēng yè huò wén。
灵踪如可见,煮茗共炉熏。líng zōng rú kě jiàn,zhǔ míng gòng lú xūn。

王学可

王学可,字亚夫,襄阳(今属湖北)人。理宗绍定间添差通判临安。事见《咸淳临安志》卷五○。今录诗四首。 王学可的作品>>

猜您喜欢

洞霄宫

王学可

天柱峰高万壑分,故留九锁限尘棼。tiān zhù fēng gāo wàn hè fēn,gù liú jiǔ suǒ xiàn chén fén。
泉飞窗牖长为雨,日上冈峦半是云。quán fēi chuāng yǒu zhǎng wèi yǔ,rì shàng gāng luán bàn shì yún。
洞擘阴崖通远岫,石生暗晕作奇纹。dòng bāi yīn yá tōng yuǎn xiù,shí shēng àn yūn zuò qí wén。
圣朝每为民祈福,绝笈求仙汉代君。shèng cháo měi wèi mín qí fú,jué jí qiú xiān hàn dài jūn。

洞霄宫

王学可

历遍江湖几万重,岂期方到洞霄中。lì biàn jiāng hú jǐ wàn zhòng,qǐ qī fāng dào dòng xiāo zhōng。
山翻九锁天分出,洞彻三茅地透东。shān fān jiǔ suǒ tiān fēn chū,dòng chè sān máo dì tòu dōng。
夭矫龙蛇幢节影,晶荧日月御香风。yāo jiǎo lóng shé chuáng jié yǐng,jīng yíng rì yuè yù xiāng fēng。
茫茫世上寻云汉,何必仙宫胜此宫。máng máng shì shàng xún yún hàn,hé bì xiān gōng shèng cǐ gōng。

题苏端明书乳泉赋后

王学可

苏公早闻道,文章乃其戏。sū gōng zǎo wén dào,wén zhāng nǎi qí xì。
乳泉出重海,作赋聊记异。rǔ quán chū zhòng hǎi,zuò fù liáo jì yì。
玉池咽中夜,挈瓶非小智。yù chí yàn zhōng yè,qiè píng fēi xiǎo zhì。
气者水之生,此语可深味。qì zhě shuǐ zhī shēng,cǐ yǔ kě shēn wèi。