古诗词

题单令双清阁

胡寅

中扃有天游,一室四海见。zhōng jiōng yǒu tiān yóu,yī shì sì hǎi jiàn。
倘无空虚地,六凿互争战。tǎng wú kōng xū dì,liù záo hù zhēng zhàn。
琴堂故萧爽,向也正墙面。qín táng gù xiāo shuǎng,xiàng yě zhèng qiáng miàn。
棘茨莽蒙蔽,鼷鼠纷旋转。jí cí mǎng méng bì,xī shǔ fēn xuán zhuǎn。
刬除资豁达,顿觉云水眩。chǎn chú zī huō dá,dùn jué yún shuǐ xuàn。
瞰临幽阁出,率略重营缮。kàn lín yōu gé chū,lǜ lüè zhòng yíng shàn。
从容五六客,尚得摇歌扇。cóng róng wǔ liù kè,shàng dé yáo gē shàn。
西山隔雉楼,佛髻三两现。xī shān gé zhì lóu,fú jì sān liǎng xiàn。
渺然宜北望,深碧湛芳茜。miǎo rán yí běi wàng,shēn bì zhàn fāng qiàn。
群峰涌翠浪,远迩相明绚。qún fēng yǒng cuì làng,yuǎn ěr xiāng míng xuàn。
珍禽知几种,演漾花雪片。zhēn qín zhī jǐ zhǒng,yǎn yàng huā xuě piàn。
有时惠风来,轻皱蹙霜练。yǒu shí huì fēng lái,qīng zhòu cù shuāng liàn。
最怜明月夜,酒渴光可咽。zuì lián míng yuè yè,jiǔ kě guāng kě yàn。
主人蔼优政,不愧宓子贱。zhǔ rén ǎi yōu zhèng,bù kuì mì zi jiàn。
挠之莫能浊,聊用青白燕。náo zhī mò néng zhuó,liáo yòng qīng bái yàn。
心澄迹自洁,眼静照还遍。xīn chéng jì zì jié,yǎn jìng zhào hái biàn。
他年腾踏去,回观等邮传。tā nián téng tà qù,huí guān děng yóu chuán。
只今檐前渌,但足注诗砚。zhǐ jīn yán qián lù,dàn zú zhù shī yàn。
予方混泥涂,每愧陪高宴。yǔ fāng hùn ní tú,měi kuì péi gāo yàn。
更书梁栋间,何以贲花县。gèng shū liáng dòng jiān,hé yǐ bēn huā xiàn。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

和叔夏视穫三首

胡寅

天赐丰年岂不时,闵公荒度效徂岐。tiān cì fēng nián qǐ bù shí,mǐn gōng huāng dù xiào cú qí。
经丘烈日能焦扇,独夜秋风已泛帷。jīng qiū liè rì néng jiāo shàn,dú yè qiū fēng yǐ fàn wéi。
岂愧石兄推竹弟,聊斟杜酒破张梨。qǐ kuì shí xiōng tuī zhú dì,liáo zhēn dù jiǔ pò zhāng lí。
过门若有樊迟问,老子于中正遍知。guò mén ruò yǒu fán chí wèn,lǎo zi yú zhōng zhèng biàn zhī。

和彦冲茉莉二首

胡寅

易刻无瑕玉,难匀不汗妆。yì kè wú xiá yù,nán yún bù hàn zhuāng。
有谁同素绚,无物比生香。yǒu shuí tóng sù xuàn,wú wù bǐ shēng xiāng。
宝靥三年笑,冰肌六月凉。bǎo yè sān nián xiào,bīng jī liù yuè liáng。
畹兰何足佩,怀瑾枉沉湘。wǎn lán hé zú pèi,huái jǐn wǎng chén xiāng。

和彦冲茉莉二首

胡寅

谪堕天仙子,生憎袨服妆。zhé duò tiān xiān zi,shēng zēng xuàn fú zhuāng。
华云油泼碧,花雪麝开香。huá yún yóu pō bì,huā xuě shè kāi xiāng。
晒喜金鸦热,洗宜玉井凉。shài xǐ jīn yā rè,xǐ yí yù jǐng liáng。
芳根如可乞,携取诧娥湘。fāng gēn rú kě qǐ,xié qǔ chà é xiāng。

和仁仲治圃三首

胡寅

扶持嘉树起条枚,未觉风前齿发颓。fú chí jiā shù qǐ tiáo méi,wèi jué fēng qián chǐ fā tuí。
深凿坐邀千涧水,纵观如步九层台。shēn záo zuò yāo qiān jiàn shuǐ,zòng guān rú bù jiǔ céng tái。
云间秀巘浓还淡,案上陈编阖又开。yún jiān xiù yǎn nóng hái dàn,àn shàng chén biān hé yòu kāi。
莫似昔贤夸独乐,与人同处首应回。mò shì xī xián kuā dú lè,yǔ rén tóng chù shǒu yīng huí。

和仁仲治圃三首

胡寅

不遣身心同槁灰,化工随手自量裁。bù qiǎn shēn xīn tóng gǎo huī,huà gōng suí shǒu zì liàng cái。
一栏仙花端倪露,九畹崇兰次第栽。yī lán xiān huā duān ní lù,jiǔ wǎn chóng lán cì dì zāi。
生意可观那画得,暗香难觅偶吹来。shēng yì kě guān nà huà dé,àn xiāng nán mì ǒu chuī lái。
柴门漫说何曾闭,俗驾经过也未猜。chái mén màn shuō hé céng bì,sú jià jīng guò yě wèi cāi。

和仁仲治圃三首

胡寅

愦瞀年来药渐须,喜君犹自手抄书。kuì mào nián lái yào jiàn xū,xǐ jūn yóu zì shǒu chāo shū。
尘冠固合悬圬壁,羽扇何当出草庐。chén guān gù hé xuán wū bì,yǔ shàn hé dāng chū cǎo lú。
胜景但逢诗发遣,壮怀聊用酒驱除。shèng jǐng dàn féng shī fā qiǎn,zhuàng huái liáo yòng jiǔ qū chú。
寄身扰扰胶胶者,奇货从来不可居。jì shēn rǎo rǎo jiāo jiāo zhě,qí huò cóng lái bù kě jū。

迓黄守再来二首

胡寅

旧治重临宠渥新,圣朝因任慰斯民。jiù zhì zhòng lín chǒng wò xīn,shèng cháo yīn rèn wèi sī mín。
芾棠不拜阴如幄,骑竹争迎气似春。fèi táng bù bài yīn rú wò,qí zhú zhēng yíng qì shì chūn。
金重百斤兼赐爵,车高一丈更施茵。jīn zhòng bǎi jīn jiān cì jué,chē gāo yī zhàng gèng shī yīn。
能名籍甚宜蒙此,颍水卢溪共演深。néng míng jí shén yí méng cǐ,yǐng shuǐ lú xī gòng yǎn shēn。

迓黄守再来二首

胡寅

柴扉虽设悄无邻,听说君来气又振。chái fēi suī shè qiāo wú lín,tīng shuō jūn lái qì yòu zhèn。
鸥鹭点开愁意思,诗书吟起病精神。ōu lù diǎn kāi chóu yì sī,shī shū yín qǐ bìng jīng shén。
也知憔悴嫌杯酒,可尚谈谐对席珍。yě zhī qiáo cuì xián bēi jiǔ,kě shàng tán xié duì xí zhēn。
旌旆悠悠将入眼,争除三径待朱轮。jīng pèi yōu yōu jiāng rù yǎn,zhēng chú sān jìng dài zhū lún。

同余汝霖游西湖观天竺观音永怀林和靖三绝

胡寅

莫话蒋陵陈迹,青松翠碧跻攀。mò huà jiǎng líng chén jì,qīng sōng cuì bì jī pān。
此别再游何日,梦魂长绕湖山。cǐ bié zài yóu hé rì,mèng hún zhǎng rào hú shān。

同余汝霖游西湖观天竺观音永怀林和靖三绝

胡寅

岩前晴日荫树,林下微风采兰。yán qián qíng rì yīn shù,lín xià wēi fēng cǎi lán。
临水更无尘想,望云时有遐观。lín shuǐ gèng wú chén xiǎng,wàng yún shí yǒu xiá guān。

同余汝霖游西湖观天竺观音永怀林和靖三绝

胡寅

劫火不烧大士,寒泉谁荐先生。jié huǒ bù shāo dà shì,hán quán shuí jiàn xiān shēng。
跋马与君吊古,西风落日凄清。bá mǎ yǔ jūn diào gǔ,xī fēng luò rì qī qīng。

赋向伯共五老小山六言五绝

胡寅

奇石来公几案,参差仙掌规模。qí shí lái gōng jǐ àn,cān chà xiān zhǎng guī mó。
遂欲强名五老,逍遥鹏鴳羌庐。suì yù qiáng míng wǔ lǎo,xiāo yáo péng yàn qiāng lú。

赋向伯共五老小山六言五绝

胡寅

闻说身依莲社,坐蒙敕赐芗林。wén shuō shēn yī lián shè,zuò méng chì cì xiāng lín。
五老与公为六,何须诗酒棋琴。wǔ lǎo yǔ gōng wèi liù,hé xū shī jiǔ qí qín。

赋向伯共五老小山六言五绝

胡寅

问法想应得髓,好奇那复忘疲。wèn fǎ xiǎng yīng dé suǐ,hǎo qí nà fù wàng pí。
此石未同瓦砾,耆年直是儿嬉。cǐ shí wèi tóng wǎ lì,qí nián zhí shì ér xī。

赋向伯共五老小山六言五绝

胡寅

山石讵闻变化,苍颜能复婴孩。shān shí jù wén biàn huà,cāng yán néng fù yīng hái。
想见轻葱秀色,正如兰玉陪阶。xiǎng jiàn qīng cōng xiù sè,zhèng rú lán yù péi jiē。