古诗词

题单令双清阁

胡寅

中扃有天游,一室四海见。zhōng jiōng yǒu tiān yóu,yī shì sì hǎi jiàn。
倘无空虚地,六凿互争战。tǎng wú kōng xū dì,liù záo hù zhēng zhàn。
琴堂故萧爽,向也正墙面。qín táng gù xiāo shuǎng,xiàng yě zhèng qiáng miàn。
棘茨莽蒙蔽,鼷鼠纷旋转。jí cí mǎng méng bì,xī shǔ fēn xuán zhuǎn。
刬除资豁达,顿觉云水眩。chǎn chú zī huō dá,dùn jué yún shuǐ xuàn。
瞰临幽阁出,率略重营缮。kàn lín yōu gé chū,lǜ lüè zhòng yíng shàn。
从容五六客,尚得摇歌扇。cóng róng wǔ liù kè,shàng dé yáo gē shàn。
西山隔雉楼,佛髻三两现。xī shān gé zhì lóu,fú jì sān liǎng xiàn。
渺然宜北望,深碧湛芳茜。miǎo rán yí běi wàng,shēn bì zhàn fāng qiàn。
群峰涌翠浪,远迩相明绚。qún fēng yǒng cuì làng,yuǎn ěr xiāng míng xuàn。
珍禽知几种,演漾花雪片。zhēn qín zhī jǐ zhǒng,yǎn yàng huā xuě piàn。
有时惠风来,轻皱蹙霜练。yǒu shí huì fēng lái,qīng zhòu cù shuāng liàn。
最怜明月夜,酒渴光可咽。zuì lián míng yuè yè,jiǔ kě guāng kě yàn。
主人蔼优政,不愧宓子贱。zhǔ rén ǎi yōu zhèng,bù kuì mì zi jiàn。
挠之莫能浊,聊用青白燕。náo zhī mò néng zhuó,liáo yòng qīng bái yàn。
心澄迹自洁,眼静照还遍。xīn chéng jì zì jié,yǎn jìng zhào hái biàn。
他年腾踏去,回观等邮传。tā nián téng tà qù,huí guān děng yóu chuán。
只今檐前渌,但足注诗砚。zhǐ jīn yán qián lù,dàn zú zhù shī yàn。
予方混泥涂,每愧陪高宴。yǔ fāng hùn ní tú,měi kuì péi gāo yàn。
更书梁栋间,何以贲花县。gèng shū liáng dòng jiān,hé yǐ bēn huā xiàn。
胡寅

胡寅

胡寅(公元1098年~公元1156年),字明仲,学者称致堂先生,宋建州崇安(今福建武夷山市)人,后迁居衡阳。胡安国弟胡淳子,奉母命抚为己子,居长。秦桧当国,乞致仕,归衡州。因讥讪朝政,桧将其安置新州。桧死,复官。与弟胡宏一起倡导理学,继起文定,一代宗师,对湖湘学派的发展,起了巨大作用。著作还有《论语详说》、《读史管见》、《斐然集》等。 胡寅的作品>>

猜您喜欢

赋向伯共五老小山六言五绝

胡寅

文简风流未泯,公孙节气谁班。wén jiǎn fēng liú wèi mǐn,gōng sūn jié qì shuí bān。
当与皋夔佐舜,莫寻黄绮商山。dāng yǔ gāo kuí zuǒ shùn,mò xún huáng qǐ shāng shān。