古诗词

重读徂徕集

欧阳修

我欲哭石子,夜开徂徕编。wǒ yù kū shí zi,yè kāi cú lái biān。
开编未及读,涕泗已涟涟。kāi biān wèi jí dú,tì sì yǐ lián lián。
勉尽三四章,收泪辄忻欢。miǎn jǐn sān sì zhāng,shōu lèi zhé xīn huān。
切切善恶戒,丁宁仁义言。qiè qiè shàn è jiè,dīng níng rén yì yán。
如闻子谈论,疑子立我前。rú wén zi tán lùn,yí zi lì wǒ qián。
乃知长在世,谁谓已沉泉。nǎi zhī zhǎng zài shì,shuí wèi yǐ chén quán。
昔也人事乖,相从常苦艰。xī yě rén shì guāi,xiāng cóng cháng kǔ jiān。
今而每思子,开卷子在颜。jīn ér měi sī zi,kāi juǎn zi zài yán。
我欲贵子文,刻以金玉联。wǒ yù guì zi wén,kè yǐ jīn yù lián。
金可烁而销,玉可碎非坚。jīn kě shuò ér xiāo,yù kě suì fēi jiān。
不若书以纸,六经皆纸传。bù ruò shū yǐ zhǐ,liù jīng jiē zhǐ chuán。
但当书百本,传百以为千。dàn dāng shū bǎi běn,chuán bǎi yǐ wèi qiān。
或落于四夷,或藏在深山。huò luò yú sì yí,huò cáng zài shēn shān。
待彼谤燄熄,放此光芒悬。dài bǐ bàng yàn xī,fàng cǐ guāng máng xuán。
人生一世中,长短无百年。rén shēng yī shì zhōng,zhǎng duǎn wú bǎi nián。
无穷在其后,万世在其先。wú qióng zài qí hòu,wàn shì zài qí xiān。
得长多几何,得短未足怜。dé zhǎng duō jǐ hé,dé duǎn wèi zú lián。
惟彼不可朽,名声文行然。wéi bǐ bù kě xiǔ,míng shēng wén xíng rán。
谗诬不须辨,亦止百年间。chán wū bù xū biàn,yì zhǐ bǎi nián jiān。
百年后来者,憎爱不相缘。bǎi nián hòu lái zhě,zēng ài bù xiāng yuán。
公议然后出,自然见媸妍。gōng yì rán hòu chū,zì rán jiàn chī yán。
孔孟困一生,毁逐遭百端。kǒng mèng kùn yī shēng,huǐ zhú zāo bǎi duān。
后世苟不公,至今无圣贤。hòu shì gǒu bù gōng,zhì jīn wú shèng xián。
所以忠义士,恃此死不难。suǒ yǐ zhōng yì shì,shì cǐ sǐ bù nán。
当子病方革,谤辞正腾喧。dāng zi bìng fāng gé,bàng cí zhèng téng xuān。
众人皆欲杀,圣主独保全。zhòng rén jiē yù shā,shèng zhǔ dú bǎo quán。
已埋犹不信,仅免斫其棺。yǐ mái yóu bù xìn,jǐn miǎn zhuó qí guān。
此事古未有,每思辄长叹。cǐ shì gǔ wèi yǒu,měi sī zhé zhǎng tàn。
我欲犯众怒,为子记此冤。wǒ yù fàn zhòng nù,wèi zi jì cǐ yuān。
下纾冥冥忿,仰叫昭昭天。xià shū míng míng fèn,yǎng jiào zhāo zhāo tiān。
书于苍翠石,立彼崔嵬巅。shū yú cāng cuì shí,lì bǐ cuī wéi diān。
询求子世家,恨子儿女顽。xún qiú zi shì jiā,hèn zi ér nǚ wán。
经岁不见报,有辞未能铨。jīng suì bù jiàn bào,yǒu cí wèi néng quán。
忽开子遗文,使我心已宽。hū kāi zi yí wén,shǐ wǒ xīn yǐ kuān。
子道自能久,吾言岂须镌。zi dào zì néng jiǔ,wú yán qǐ xū juān。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

戏书示黎教授

欧阳修

古郡谁云亳陋邦,我来仍值岁丰穰。gǔ jùn shuí yún bó lòu bāng,wǒ lái réng zhí suì fēng ráng。
乌衔枣实园林熟,蜂采桧花村落香。wū xián zǎo shí yuán lín shú,fēng cǎi guì huā cūn luò xiāng。
世治人方安垄亩,兴阑吾欲反耕桑。shì zhì rén fāng ān lǒng mǔ,xīng lán wú yù fǎn gēng sāng。
若无颍水肥鱼蟹,终老仙乡作醉乡。ruò wú yǐng shuǐ féi yú xiè,zhōng lǎo xiān xiāng zuò zuì xiāng。

书怀

欧阳修

齿牙零落鬓毛疏,颍水多年已结庐。chǐ yá líng luò bìn máo shū,yǐng shuǐ duō nián yǐ jié lú。
解组便为闲处士,新花莫笑病尚书。jiě zǔ biàn wèi xián chù shì,xīn huā mò xiào bìng shàng shū。
青衫仕至千钟禄,白首归乘一鹿车。qīng shān shì zhì qiān zhōng lù,bái shǒu guī chéng yī lù chē。
况有西邻隐君子,轻蓑短笠伴春锄。kuàng yǒu xī lín yǐn jūn zi,qīng suō duǎn lì bàn chūn chú。

游太清宫出城马上口占

欧阳修

拥旆西城一据鞍,耕夫初识劝农官。yōng pèi xī chéng yī jù ān,gēng fū chū shí quàn nóng guān。
鸦鸣日出林光动,野阔风摇麦浪寒。yā míng rì chū lín guāng dòng,yě kuò fēng yáo mài làng hán。
渐暖绿杨才弄色,得晴丹杏不胜繁。jiàn nuǎn lǜ yáng cái nòng sè,dé qíng dān xìng bù shèng fán。
牛羊鸡犬田家乐,终日思归盍挂冠。niú yáng jī quǎn tián jiā lè,zhōng rì sī guī hé guà guān。

太清宫烧香

欧阳修

清晨琳阙耸巑岏,弭节斋坊暂整冠。qīng chén lín quē sǒng cuán wán,mǐ jié zhāi fāng zàn zhěng guān。
玉案拜时香袅袅,画廊行处佩珊珊。yù àn bài shí xiāng niǎo niǎo,huà láng xíng chù pèi shān shān。
坛场夜雨苍苔古,楼殿春风碧瓦寒。tán chǎng yè yǔ cāng tái gǔ,lóu diàn chūn fēng bì wǎ hán。
我是蓬莱宫学士,朝真便合列仙官。wǒ shì péng lái gōng xué shì,cháo zhēn biàn hé liè xiān guān。

七言二首答黎教授

欧阳修

拨瓮浮醅新酿熟,得霜寒菊始开齐。bō wèng fú pēi xīn niàng shú,dé shuāng hán jú shǐ kāi qí。
养丹道士颜如玉,爱酒山公醉似泥。yǎng dān dào shì yán rú yù,ài jiǔ shān gōng zuì shì ní。
不惜蕊从蜂采去,尚馀香有蝶来栖。bù xī ruǐ cóng fēng cǎi qù,shàng yú xiāng yǒu dié lái qī。
莫嫌学舍官闲冷,犹得芳樽此共携。mò xián xué shě guān xián lěng,yóu dé fāng zūn cǐ gòng xié。

扶沟知县周职方录示白鹤宫苏才翁子美赠黄道士诗并盛作三绝见索拙句辄为四韵奉酬

欧阳修

能棋好饮一道士,醉墨狂吟二谪仙。néng qí hǎo yǐn yī dào shì,zuì mò kuáng yín èr zhé xiān。
道士不闻乘白鹤,谪仙今已掩黄泉。dào shì bù wén chéng bái hè,zhé xiān jīn yǐ yǎn huáng quán。
古来豪杰皆如此,谁拂尘埃为惘然。gǔ lái háo jié jiē rú cǐ,shuí fú chén āi wèi wǎng rán。
华发郎官才调美,更将新句续遗篇。huá fā láng guān cái diào měi,gèng jiāng xīn jù xù yí piān。

晓发齐州道中二首其一

欧阳修

东州几日倦征轩,千骑骖驔白草原。dōng zhōu jǐ rì juàn zhēng xuān,qiān qí cān diàn bái cǎo yuán。
雁入寒云惊晓角,鸡鸣苍海浴朝暾。yàn rù hán yún jīng xiǎo jiǎo,jī míng cāng hǎi yù cháo tūn。
国恩未报身先老,客思无憀岁已昏。guó ēn wèi bào shēn xiān lǎo,kè sī wú liáo suì yǐ hūn。
谁得平时为郡乐,自怜痟渴马文园。shuí dé píng shí wèi jùn lè,zì lián xiāo kě mǎ wén yuán。

表海亭

欧阳修

望海亭亭古堞间,独凭危槛俯人寰。wàng hǎi tíng tíng gǔ dié jiān,dú píng wēi kǎn fǔ rén huán。
苦寒冰合分流水,欲雪云垂四面山。kǔ hán bīng hé fēn liú shuǐ,yù xuě yún chuí sì miàn shān。
髀肉已消嗟病骨,冻醪犹可慰愁颜。bì ròu yǐ xiāo jiē bìng gǔ,dòng láo yóu kě wèi chóu yán。
颍田二顷春芜没,安得柴车自驾还。yǐng tián èr qǐng chūn wú méi,ān dé chái chē zì jià hái。

岁晚书事

欧阳修

一麾新命古三齐,白首沧洲愿已违。yī huī xīn mìng gǔ sān qí,bái shǒu cāng zhōu yuàn yǐ wéi。
轩冕从来为外物,山川信美独思归。xuān miǎn cóng lái wèi wài wù,shān chuān xìn měi dú sī guī。
长天极目无飞鸟,积雪生光射落晖。zhǎng tiān jí mù wú fēi niǎo,jī xuě shēng guāng shè luò huī。
腊候已穷春欲动,劝耕犹得览郊圻。là hòu yǐ qióng chūn yù dòng,quàn gēng yóu dé lǎn jiāo qí。

毬场看山

欧阳修

为爱南山紫翠峰,偶来仍值雪初融。wèi ài nán shān zǐ cuì fēng,ǒu lái réng zhí xuě chū róng。
自嫌前引朱衣吏,不称闲行白发翁。zì xián qián yǐn zhū yī lì,bù chēng xián xíng bái fā wēng。
向老光阴双转毂,此身天地一飘蓬。xiàng lǎo guāng yīn shuāng zhuǎn gǔ,cǐ shēn tiān dì yī piāo péng。
何时粗报君恩了,去逐冥冥物外鸿。hé shí cū bào jūn ēn le,qù zhú míng míng wù wài hóng。

残腊

欧阳修

腊雪初销上古台,桑郊向日彩旗开。là xuě chū xiāo shàng gǔ tái,sāng jiāo xiàng rì cǎi qí kāi。
山横南陌城中见,春逐东风海上来。shān héng nán mò chéng zhōng jiàn,chūn zhú dōng fēng hǎi shàng lái。
老去每惊新岁换,病多能使壮心摧。lǎo qù měi jīng xīn suì huàn,bìng duō néng shǐ zhuàng xīn cuī。
自嗟空有东阳瘦,览物惭无八咏才。zì jiē kōng yǒu dōng yáng shòu,lǎn wù cán wú bā yǒng cái。

闻沂州卢侍郎致仕有感

欧阳修

少年相与探花开,老病惟愁节物催。shǎo nián xiāng yǔ tàn huā kāi,lǎo bìng wéi chóu jié wù cuī。
蹉跎归计荒三径,牢落生涯泥一杯。cuō tuó guī jì huāng sān jìng,láo luò shēng yá ní yī bēi。
颍上先生招不起,沂州太守亦归来。yǐng shàng xiān shēng zhāo bù qǐ,yí zhōu tài shǒu yì guī lái。
自愧国恩终莫报,尚贪荣禄此徘徊。zì kuì guó ēn zhōng mò bào,shàng tān róng lù cǐ pái huái。

春晴书事

欧阳修

莫笑青州太守顽,三齐人物旧安闲。mò xiào qīng zhōu tài shǒu wán,sān qí rén wù jiù ān xián。
晴明风日家家柳,高下楼台处处山。qíng míng fēng rì jiā jiā liǔ,gāo xià lóu tái chù chù shān。
嘉客但当倾美酒,青春终不换颓颜。jiā kè dàn dāng qīng měi jiǔ,qīng chūn zhōng bù huàn tuí yán。
惟惭未报君恩了,昨日卢公衣锦还。wéi cán wèi bào jūn ēn le,zuó rì lú gōng yī jǐn hái。

游石子涧

欧阳修

巀嶭高亭古涧隈,偶携嘉客共徘徊。jié niè gāo tíng gǔ jiàn wēi,ǒu xié jiā kè gòng pái huái。
席间风起闻天籁,雨后山光入酒杯。xí jiān fēng qǐ wén tiān lài,yǔ hòu shān guāng rù jiǔ bēi。
泉落断崖舂壑响,花藏深崦过春开。quán luò duàn yá chōng hè xiǎng,huā cáng shēn yān guò chūn kāi。
麇䴥禽鸟莫惊顾,太守不将车骑来。jūn jiā qín niǎo mò jīng gù,tài shǒu bù jiāng chē qí lái。

读易

欧阳修

莫嫌白发拥朱轮,恩许东州养病臣。mò xián bái fā yōng zhū lún,ēn xǔ dōng zhōu yǎng bìng chén。
饮酒横琴销永日,焚香读易过残春。yǐn jiǔ héng qín xiāo yǒng rì,fén xiāng dú yì guò cán chūn。
昔贤轩冕如遗屣,世路风波偶脱身。xī xián xuān miǎn rú yí xǐ,shì lù fēng bō ǒu tuō shēn。
寄语西家隐君子,奈何名姓已惊人。jì yǔ xī jiā yǐn jūn zi,nài hé míng xìng yǐ jīng rén。