古诗词

重读徂徕集

欧阳修

我欲哭石子,夜开徂徕编。wǒ yù kū shí zi,yè kāi cú lái biān。
开编未及读,涕泗已涟涟。kāi biān wèi jí dú,tì sì yǐ lián lián。
勉尽三四章,收泪辄忻欢。miǎn jǐn sān sì zhāng,shōu lèi zhé xīn huān。
切切善恶戒,丁宁仁义言。qiè qiè shàn è jiè,dīng níng rén yì yán。
如闻子谈论,疑子立我前。rú wén zi tán lùn,yí zi lì wǒ qián。
乃知长在世,谁谓已沉泉。nǎi zhī zhǎng zài shì,shuí wèi yǐ chén quán。
昔也人事乖,相从常苦艰。xī yě rén shì guāi,xiāng cóng cháng kǔ jiān。
今而每思子,开卷子在颜。jīn ér měi sī zi,kāi juǎn zi zài yán。
我欲贵子文,刻以金玉联。wǒ yù guì zi wén,kè yǐ jīn yù lián。
金可烁而销,玉可碎非坚。jīn kě shuò ér xiāo,yù kě suì fēi jiān。
不若书以纸,六经皆纸传。bù ruò shū yǐ zhǐ,liù jīng jiē zhǐ chuán。
但当书百本,传百以为千。dàn dāng shū bǎi běn,chuán bǎi yǐ wèi qiān。
或落于四夷,或藏在深山。huò luò yú sì yí,huò cáng zài shēn shān。
待彼谤燄熄,放此光芒悬。dài bǐ bàng yàn xī,fàng cǐ guāng máng xuán。
人生一世中,长短无百年。rén shēng yī shì zhōng,zhǎng duǎn wú bǎi nián。
无穷在其后,万世在其先。wú qióng zài qí hòu,wàn shì zài qí xiān。
得长多几何,得短未足怜。dé zhǎng duō jǐ hé,dé duǎn wèi zú lián。
惟彼不可朽,名声文行然。wéi bǐ bù kě xiǔ,míng shēng wén xíng rán。
谗诬不须辨,亦止百年间。chán wū bù xū biàn,yì zhǐ bǎi nián jiān。
百年后来者,憎爱不相缘。bǎi nián hòu lái zhě,zēng ài bù xiāng yuán。
公议然后出,自然见媸妍。gōng yì rán hòu chū,zì rán jiàn chī yán。
孔孟困一生,毁逐遭百端。kǒng mèng kùn yī shēng,huǐ zhú zāo bǎi duān。
后世苟不公,至今无圣贤。hòu shì gǒu bù gōng,zhì jīn wú shèng xián。
所以忠义士,恃此死不难。suǒ yǐ zhōng yì shì,shì cǐ sǐ bù nán。
当子病方革,谤辞正腾喧。dāng zi bìng fāng gé,bàng cí zhèng téng xuān。
众人皆欲杀,圣主独保全。zhòng rén jiē yù shā,shèng zhǔ dú bǎo quán。
已埋犹不信,仅免斫其棺。yǐ mái yóu bù xìn,jǐn miǎn zhuó qí guān。
此事古未有,每思辄长叹。cǐ shì gǔ wèi yǒu,měi sī zhé zhǎng tàn。
我欲犯众怒,为子记此冤。wǒ yù fàn zhòng nù,wèi zi jì cǐ yuān。
下纾冥冥忿,仰叫昭昭天。xià shū míng míng fèn,yǎng jiào zhāo zhāo tiān。
书于苍翠石,立彼崔嵬巅。shū yú cāng cuì shí,lì bǐ cuī wéi diān。
询求子世家,恨子儿女顽。xún qiú zi shì jiā,hèn zi ér nǚ wán。
经岁不见报,有辞未能铨。jīng suì bù jiàn bào,yǒu cí wèi néng quán。
忽开子遗文,使我心已宽。hū kāi zi yí wén,shǐ wǒ xīn yǐ kuān。
子道自能久,吾言岂须镌。zi dào zì néng jiǔ,wú yán qǐ xū juān。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

水磨亭子

欧阳修

多病山斋厌郁蒸,经时久不到东城。duō bìng shān zhāi yàn yù zhēng,jīng shí jiǔ bù dào dōng chéng。
新荷出水双飞鹭,乔木成阴百啭莺。xīn hé chū shuǐ shuāng fēi lù,qiáo mù chéng yīn bǎi zhuàn yīng。
载酒未妨佳客醉,凭高仍见老农耕。zài jiǔ wèi fáng jiā kè zuì,píng gāo réng jiàn lǎo nóng gēng。
史君自有林泉趣,不用丝篁乱水声。shǐ jūn zì yǒu lín quán qù,bù yòng sī huáng luàn shuǐ shēng。

寄题相州荣归堂

欧阳修

白首三朝社稷臣,壶浆夹道拥如云。bái shǒu sān cháo shè jì chén,hú jiāng jiā dào yōng rú yún。
金貂争看真丞相,竹马犹迎旧使君。jīn diāo zhēng kàn zhēn chéng xiāng,zhú mǎ yóu yíng jiù shǐ jūn。
岂止轩裳夸故里,已将钟鼎勒元勋。qǐ zhǐ xuān shang kuā gù lǐ,yǐ jiāng zhōng dǐng lēi yuán xūn。
不须授简樽前客,好学平津自有文。bù xū shòu jiǎn zūn qián kè,hǎo xué píng jīn zì yǒu wén。

青州书事

欧阳修

年丰千里无夜警,吏退一室焚清香。nián fēng qiān lǐ wú yè jǐng,lì tuì yī shì fén qīng xiāng。
青春固非老者事,白日自为闲人长。qīng chūn gù fēi lǎo zhě shì,bái rì zì wèi xián rén zhǎng。
禄厚岂惟惭饱食,俸馀仍足买轻装。lù hòu qǐ wéi cán bǎo shí,fèng yú réng zú mǎi qīng zhuāng。
君恩天地不违物,归去行歌颍水傍。jūn ēn tiān dì bù wéi wù,guī qù xíng gē yǐng shuǐ bàng。

答和王宣徽

欧阳修

相逢莫怪我皤然,出处参差四纪间。xiāng féng mò guài wǒ pó rán,chū chù cān chà sì jì jiān。
有道方令万物遂,无能拟乞一身闲。yǒu dào fāng lìng wàn wù suì,wú néng nǐ qǐ yī shēn xián。
花前独酌樽前月,淮上扁舟枕上山。huā qián dú zhuó zūn qián yuè,huái shàng biǎn zhōu zhěn shàng shān。
此乐想公应未暇,且持金盏醉红颜。cǐ lè xiǎng gōng yīng wèi xiá,qiě chí jīn zhǎn zuì hóng yán。

答和吕侍读

欧阳修

昔日题舆愧屈贤,今来还见拥朱轓。xī rì tí yú kuì qū xián,jīn lái hái jiàn yōng zhū fān。
笑谈二纪思如昨,名望三朝老更尊。xiào tán èr jì sī rú zuó,míng wàng sān cháo lǎo gèng zūn。
野径冷香黄菊秀,平湖斜照白鸥翻。yě jìng lěng xiāng huáng jú xiù,píng hú xié zhào bái ōu fān。
此中自有忘言趣,病客犹堪奉一樽。cǐ zhōng zì yǒu wàng yán qù,bìng kè yóu kān fèng yī zūn。

奉答子履学士见寄之作

欧阳修

忆昨初为亳守行,暂休车骑汝阴城。yì zuó chū wèi bó shǒu xíng,zàn xiū chē qí rǔ yīn chéng。
喜君再共樽俎乐,怜我久怀丘壑情。xǐ jūn zài gòng zūn zǔ lè,lián wǒ jiǔ huái qiū hè qíng。
累牍已尝陈素志,新春应许遂归耕。lèi dú yǐ cháng chén sù zhì,xīn chūn yīng xǔ suì guī gēng。
老年虽不堪东作,犹得酣歌咏太平。lǎo nián suī bù kān dōng zuò,yóu dé hān gē yǒng tài píng。

谢景平挽词

欧阳修

忆见奇童髧两髦,遽惊名誉众推高。yì jiàn qí tóng dàn liǎng máo,jù jīng míng yù zhòng tuī gāo。
东山子弟家风在,西汉文章笔力豪。dōng shān zi dì jiā fēng zài,xī hàn wén zhāng bǐ lì háo。
方看凌云驰騄骥,已嗟埋玉向蓬蒿。fāng kàn líng yún chí lù jì,yǐ jiē mái yù xiàng péng hāo。
追思阳夏曾游处,抚事伤心涕满袍。zhuī sī yáng xià céng yóu chù,fǔ shì shāng xīn tì mǎn páo。

答资政邵谏议见寄二首

欧阳修

豪横当年气吐虹,萧条晚节鬓如蓬。háo héng dāng nián qì tǔ hóng,xiāo tiáo wǎn jié bìn rú péng。
欲知颍水新居士,即是滁山旧醉翁。yù zhī yǐng shuǐ xīn jū shì,jí shì chú shān jiù zuì wēng。
所乐蕃篱追尺鴳,敢言寥廓逐冥鸿。suǒ lè fān lí zhuī chǐ yàn,gǎn yán liáo kuò zhú míng hóng。
期公归辅岩廊上,顾我无忘畎亩中。qī gōng guī fǔ yán láng shàng,gù wǒ wú wàng quǎn mǔ zhōng。

答资政邵谏议见寄二首

欧阳修

欲知归计久迁延,三十篇诗二十年。yù zhī guī jì jiǔ qiān yán,sān shí piān shī èr shí nián。
受宠不思身报效,乞骸惟冀上哀怜。shòu chǒng bù sī shēn bào xiào,qǐ hái wéi jì shàng āi lián。
相如旧苦中痟渴,陶令犹能一醉眠。xiāng rú jiù kǔ zhōng xiāo kě,táo lìng yóu néng yī zuì mián。
材薄力殚难勉强,岂同高士爱林泉。cái báo lì dān nán miǎn qiáng,qǐ tóng gāo shì ài lín quán。

送刘半千平阳簿

欧阳修

岭梅归驿路迢迢,越鸟巢倾木半乔。lǐng méi guī yì lù tiáo tiáo,yuè niǎo cháo qīng mù bàn qiáo。
松径就荒聊应召,桂丛留隐定相招。sōng jìng jiù huāng liáo yīng zhào,guì cóng liú yǐn dìng xiāng zhāo。
家庭噪鹊争喧树,夜帐惊猿自拥条。jiā tíng zào què zhēng xuān shù,yè zhàng jīng yuán zì yōng tiáo。
何处秋风摧客鬓,青丝恐逐物华凋。hé chù qiū fēng cuī kè bìn,qīng sī kǒng zhú wù huá diāo。

楼头

欧阳修

百尺楼头万叠山,楚江南望隔晴烟。bǎi chǐ lóu tóu wàn dié shān,chǔ jiāng nán wàng gé qíng yān。
云藏白道天垂幕,帘卷黄昏月上弦。yún cáng bái dào tiān chuí mù,lián juǎn huáng hūn yuè shàng xián。
桑落蒲城催熟酒,柳衰章陌感凋年。sāng luò pú chéng cuī shú jiǔ,liǔ shuāi zhāng mò gǎn diāo nián。
发光如葆宁禁恨,不待为郎已飒然。fā guāng rú bǎo níng jìn hèn,bù dài wèi láng yǐ sà rán。

送张学士知郢州

欧阳修

汉郎清晓赤墀趋,楚老西来望隼旟。hàn láng qīng xiǎo chì chí qū,chǔ lǎo xī lái wàng sǔn yú。
侍史护衣薰蕙草,辘轳要剑从骊驹。shì shǐ hù yī xūn huì cǎo,lù lú yào jiàn cóng lí jū。
阳春绕雪歌低扇,油幕连云水泛渠。yáng chūn rào xuě gē dī shàn,yóu mù lián yún shuǐ fàn qú。
千里修门对涔浦,好寻遗玦吊三闾。qiān lǐ xiū mén duì cén pǔ,hǎo xún yí jué diào sān lǘ。

晓咏

欧阳修

帘外星辰逐斗移,紫河声转下云西。lián wài xīng chén zhú dòu yí,zǐ hé shēng zhuǎn xià yún xī。
九雏乌起城将曙,百尺楼高月易低。jiǔ chú wū qǐ chéng jiāng shǔ,bǎi chǐ lóu gāo yuè yì dī。
露裛兰苕惟有泪,秋荒桃李不成蹊。lù yì lán sháo wéi yǒu lèi,qiū huāng táo lǐ bù chéng qī。
西堂吟思无人助,草满池塘梦自迷。xī táng yín sī wú rén zhù,cǎo mǎn chí táng mèng zì mí。

送赵山人归旧山

欧阳修

屈贾江山思不休,霜飞翠葆忽惊秋。qū jiǎ jiāng shān sī bù xiū,shuāng fēi cuì bǎo hū jīng qiū。
吟抛楚畹兰苕老,归有淮山桂树留。yín pāo chǔ wǎn lán sháo lǎo,guī yǒu huái shān guì shù liú。
聒耳春池蛙两部,比封秋坞橘千头。guā ěr chūn chí wā liǎng bù,bǐ fēng qiū wù jú qiān tóu。
嗔条怒颖真堪愧,莫染衣尘更远游。chēn tiáo nù yǐng zhēn kān kuì,mò rǎn yī chén gèng yuǎn yóu。

伤春

欧阳修

蕙兰蹊径失芳期,风雨春深怯减衣。huì lán qī jìng shī fāng qī,fēng yǔ chūn shēn qiè jiǎn yī。
卷箔高楼惊燕入,挥弦远目送鸿归。juǎn bó gāo lóu jīng yàn rù,huī xián yuǎn mù sòng hóng guī。
蜂催酿蜜愁花尽,絮扑暄条妒雪飞。fēng cuī niàng mì chóu huā jǐn,xù pū xuān tiáo dù xuě fēi。
欲识伤春多少恨,试量衣带忖要围。yù shí shāng chūn duō shǎo hèn,shì liàng yī dài cǔn yào wéi。