古诗词

鬼车

欧阳修

嘉祐六年秋,九月二十有八日,天愁无光月不出。jiā yòu liù nián qiū,jiǔ yuè èr shí yǒu bā rì,tiān chóu wú guāng yuè bù chū。
浮云蔽天众星没,举手向空如抹漆。fú yún bì tiān zhòng xīng méi,jǔ shǒu xiàng kōng rú mǒ qī。
天昏地黑有一物,不见其形,但闻其声。tiān hūn dì hēi yǒu yī wù,bù jiàn qí xíng,dàn wén qí shēng。
其初切切凄凄,或高或低。qí chū qiè qiè qī qī,huò gāo huò dī。
乍似玉女调玉笙,众管参差而不齐。zhà shì yù nǚ diào yù shēng,zhòng guǎn cān chà ér bù qí。
既而咿咿呦呦,若轧若抽。jì ér yī yī yōu yōu,ruò yà ruò chōu。
又如百两江州车,回轮转轴声哑呕。yòu rú bǎi liǎng jiāng zhōu chē,huí lún zhuǎn zhóu shēng yǎ ǒu。
鸣机夜织锦江上,群雁惊起芦花洲。míng jī yè zhī jǐn jiāng shàng,qún yàn jīng qǐ lú huā zhōu。
吾谓此何声,初莫穷端由。wú wèi cǐ hé shēng,chū mò qióng duān yóu。
老婢扑灯呼儿曹,云此怪鸟无匹俦。lǎo bì pū dēng hū ér cáo,yún cǐ guài niǎo wú pǐ chóu。
其名为鬼车,夜载百鬼凌空游。qí míng wèi guǐ chē,yè zài bǎi guǐ líng kōng yóu。
其声虽小身甚大,翅如车轮排十头。qí shēng suī xiǎo shēn shén dà,chì rú chē lún pái shí tóu。
凡鸟有一口,其鸣已啾啾。fán niǎo yǒu yī kǒu,qí míng yǐ jiū jiū。
此鸟十头有十口,口插一舌连一喉。cǐ niǎo shí tóu yǒu shí kǒu,kǒu chā yī shé lián yī hóu。
一口出一声,千声百响更相酬。yī kǒu chū yī shēng,qiān shēng bǎi xiǎng gèng xiāng chóu。
昔时周公居东周,厌闻此鸟憎若雠。xī shí zhōu gōng jū dōng zhōu,yàn wén cǐ niǎo zēng ruò chóu。
夜呼庭氏率其属,弯弧俾逐出九州。yè hū tíng shì lǜ qí shǔ,wān hú bǐ zhú chū jiǔ zhōu。
射之三发不能中,天遣天狗从空投。shè zhī sān fā bù néng zhōng,tiān qiǎn tiān gǒu cóng kōng tóu。
自从狗啮一头落,断颈至今青血流。zì cóng gǒu niè yī tóu luò,duàn jǐng zhì jīn qīng xuè liú。
尔来相距三千秋,昼藏夜出如鸺鹠。ěr lái xiāng jù sān qiān qiū,zhòu cáng yè chū rú xiū liú。
每逢阴黑天外过,乍见火光惊辄堕。měi féng yīn hēi tiān wài guò,zhà jiàn huǒ guāng jīng zhé duò。
有时馀血下点污,所遭之家家必破。yǒu shí yú xuè xià diǎn wū,suǒ zāo zhī jiā jiā bì pò。
我闻此语惊且疑,反祝疾飞无我祸。wǒ wén cǐ yǔ jīng qiě yí,fǎn zhù jí fēi wú wǒ huò。
我思天地何茫茫,百物巨细理莫详。wǒ sī tiān dì hé máng máng,bǎi wù jù xì lǐ mò xiáng。
吉凶在人不在物,一蛇两头反为祥。jí xiōng zài rén bù zài wù,yī shé liǎng tóu fǎn wèi xiáng。
却呼老婢炷灯火,卷帘开户清华堂。què hū lǎo bì zhù dēng huǒ,juǎn lián kāi hù qīng huá táng。
须臾云散众星出,夜静皎月流清光。xū yú yún sàn zhòng xīng chū,yè jìng jiǎo yuè liú qīng guāng。
欧阳修

欧阳修

欧阳修(1007-1072),字永叔,号醉翁,晚号“六一居士”。汉族,吉州永丰(今江西省永丰县)人,因吉州原属庐陵郡,以“庐陵欧阳修”自居。谥号文忠,世称欧阳文忠公。北宋政治家、文学家、史学家,与韩愈、柳宗元、王安石、苏洵、苏轼、苏辙、曾巩合称“唐宋八大家”。后人又将其与韩愈、柳宗元和苏轼合称“千古文章四大家”。 欧阳修的作品>>

猜您喜欢

蝶恋花·尝爱西湖春色早

欧阳修

尝爱西湖春色早。cháng ài xī hú chūn sè zǎo。
腊雪方销,已见桃开小。là xuě fāng xiāo,yǐ jiàn táo kāi xiǎo。
顷刻光阴都过了,如今绿暗红英少。qǐng kè guāng yīn dōu guò le,rú jīn lǜ àn hóng yīng shǎo。
且趁馀花谋一笑。qiě chèn yú huā móu yī xiào。
况有笙歌,艳态相萦绕。kuàng yǒu shēng gē,yàn tài xiāng yíng rào。
老去风情应不到,凭君剩把芳尊倒。lǎo qù fēng qíng yīng bù dào,píng jūn shèng bǎ fāng zūn dào。

画眉鸟

欧阳修

百啭千声随意移,山花红紫树高低。bǎi zhuàn qiān shēng suí yì yí,shān huā hóng zǐ shù gāo dī。
始知锁向金笼听,不及林间自在啼。shǐ zhī suǒ xiàng jīn lóng tīng,bù jí lín jiān zì zài tí。

梦中作

欧阳修

夜凉吹笛千山月,路暗迷人百种花。yè liáng chuī dí qiān shān yuè,lù àn mí rén bǎi zhǒng huā。
棋罢不知人换世,酒阑无奈客思家。qí bà bù zhī rén huàn shì,jiǔ lán wú nài kè sī jiā。

归田园四时乐春夏二首(其二)

欧阳修

南风原头吹百草,草木丛深茅舍小。nán fēng yuán tóu chuī bǎi cǎo,cǎo mù cóng shēn máo shě xiǎo。
麦穗初齐稚子娇,桑叶正肥蚕食饱。mài suì chū qí zhì zi jiāo,sāng yè zhèng féi cán shí bǎo。
老翁但喜岁年熟,饷妇安知时节好。lǎo wēng dàn xǐ suì nián shú,xiǎng fù ān zhī shí jié hǎo。
野棠梨密啼晚莺,海石榴红啭山鸟。yě táng lí mì tí wǎn yīng,hǎi shí liú hóng zhuàn shān niǎo。
田家此乐知者谁?我独知之归不早。tián jiā cǐ lè zhī zhě shuí?wǒ dú zhī zhī guī bù zǎo。
乞身当及强健时,顾我蹉跎已衰老。qǐ shēn dāng jí qiáng jiàn shí,gù wǒ cuō tuó yǐ shuāi lǎo。

戏答元珍

欧阳修

春风疑不到天涯,二月山城未见花。chūn fēng yí bù dào tiān yá,èr yuè shān chéng wèi jiàn huā。
残雪压枝犹有橘,冻雷惊笋欲抽芽。cán xuě yā zhī yóu yǒu jú,dòng léi jīng sǔn yù chōu yá。
夜闻归雁生乡思,病入新年感物华。yè wén guī yàn shēng xiāng sī,bìng rù xīn nián gǎn wù huá。
曾是洛阳花下客,野芳虽晚不须嗟。céng shì luò yáng huā xià kè,yě fāng suī wǎn bù xū jiē。

送王汲宰蓝田

欧阳修

喧喧动车马,共出古都门。xuān xuān dòng chē mǎ,gòng chū gǔ dōu mén。
落日催行客,东风吹酒樽。luò rì cuī xíng kè,dōng fēng chuī jiǔ zūn。
树摇秦甸绿,花入辋川繁。shù yáo qín diān lǜ,huā rù wǎng chuān fán。
若遇西来旅,时应问故园。ruò yù xī lái lǚ,shí yīng wèn gù yuán。

徽安门晓望

欧阳修

都门收宿雾,佳气郁葱葱。dōu mén shōu sù wù,jiā qì yù cōng cōng。
晓日寒川上,青山白雾中。xiǎo rì hán chuān shàng,qīng shān bái wù zhōng。
楼台万瓦合,车马九衢通。lóu tái wàn wǎ hé,chē mǎ jiǔ qú tōng。
恨乏登高赋,徒知京邑雄。hèn fá dēng gāo fù,tú zhī jīng yì xióng。

送孟都官知蜀州

欧阳修

名郎出粉闱,佳郡古关西。míng láng chū fěn wéi,jiā jùn gǔ guān xī。
几驿秦亭尽,千山蜀鸟啼。jǐ yì qín tíng jǐn,qiān shān shǔ niǎo tí。
朱轮照耕野,绿芋覆秋畦。zhū lún zhào gēng yě,lǜ yù fù qiū qí。
向阙应东望,云深陇树迷。xiàng quē yīng dōng wàng,yún shēn lǒng shù mí。

南征回京至界上驿先呈城中诸友

欧阳修

朝云来少室,日暮向箕山。cháo yún lái shǎo shì,rì mù xiàng jī shān。
本以无心出,宁随倦客还。běn yǐ wú xīn chū,níng suí juàn kè hái。
春归伊水绿,花晚洛桥闲。chūn guī yī shuǐ lǜ,huā wǎn luò qiáo xián。
谁有馀樽酒,相期一解颜。shuí yǒu yú zūn jiǔ,xiāng qī yī jiě yán。

庆爱寺

欧阳修

都人布金地,绀宇岿然存。dōu rén bù jīn dì,gàn yǔ kuī rán cún。
山气蒸经阁,钟声出国门。shān qì zhēng jīng gé,zhōng shēng chū guó mén。
老杉春自绿,古壁雨先昏。lǎo shān chūn zì lǜ,gǔ bì yǔ xiān hūn。
应有幽人屐,来留石藓痕。yīng yǒu yōu rén jī,lái liú shí xiǎn hén。

吊黄学士三首

欧阳修

丽正雠书久,兰台约史成。lì zhèng chóu shū jiǔ,lán tái yuē shǐ chéng。
迎亲就江水,厌直出承明。yíng qīn jiù jiāng shuǐ,yàn zhí chū chéng míng。
世德无双誉,诗豪第一评。shì dé wú shuāng yù,shī háo dì yī píng。
风流今顿尽,响像忆平生。fēng liú jīn dùn jǐn,xiǎng xiàng yì píng shēng。

吊黄学士三首

欧阳修

沈约多清瘦,文园仍病痟。shěn yuē duō qīng shòu,wén yuán réng bìng xiāo。
共疑天上召,更欲水边招。gòng yí tiān shàng zhào,gèng yù shuǐ biān zhāo。
金马人相吊,长沙物易妖。jīn mǎ rén xiāng diào,zhǎng shā wù yì yāo。
秋风吹越树,归旐自飘飘。qiū fēng chuī yuè shù,guī zhào zì piāo piāo。

吊黄学士三首

欧阳修

自古兰衰早,因令蕙叹深。zì gǔ lán shuāi zǎo,yīn lìng huì tàn shēn。
书遗茂陵稿,病作越乡吟。shū yí mào líng gǎo,bìng zuò yuè xiāng yín。
蒿里无春色,闽山蔽夕阴。hāo lǐ wú chūn sè,mǐn shān bì xī yīn。
空嗟埋玉树,赍志永沉沉。kōng jiē mái yù shù,jī zhì yǒng chén chén。

雨后独行洛北

欧阳修

北阙望南山,明岚杂紫烟。běi quē wàng nán shān,míng lán zá zǐ yān。
归云向嵩岭,残雨过伊川。guī yún xiàng sōng lǐng,cán yǔ guò yī chuān。
树绕芳堤外,桥横落照前。shù rào fāng dī wài,qiáo héng luò zhào qián。
依依半荒苑,行处独闻蝉。yī yī bàn huāng yuàn,xíng chù dú wén chán。

陪府中诸官游城南

欧阳修

一雨郊圻迥,新秋榆枣繁。yī yǔ jiāo qí jiǒng,xīn qiū yú zǎo fán。
田荒溪溜入,禾熟雀声喧。tián huāng xī liū rù,hé shú què shēng xuān。
烧出空槎腹,人耕废庙垣。shāo chū kōng chá fù,rén gēng fèi miào yuán。
闲追向城客,落日隐高原。xián zhuī xiàng chéng kè,luò rì yǐn gāo yuán。