古诗词

赠别何耕道

郭印

又作匆匆别,能忘黯黯愁。yòu zuò cōng cōng bié,néng wàng àn àn chóu。
五年如隔世,一日定三秋。wǔ nián rú gé shì,yī rì dìng sān qiū。
晓雨莫惊梦,斜阳休倚楼。xiǎo yǔ mò jīng mèng,xié yáng xiū yǐ lóu。
只忧豺虎横,君去善为谋。zhǐ yōu chái hǔ héng,jūn qù shàn wèi móu。

郭印

宋成都双流人,字信可,晚号亦乐居士。郭绛子。徽宗政和进士。累任铜梁、仁寿等县令。高宗绍兴十八年,以任永康军通判时牒试避亲、举人不当降一官。终部刺史。与秦桧有庠序旧,绝不与通,家居十八年。性嗜水竹。工诗,与蒲大受、冯时行、何耕道为诗友。有《云溪集》。 郭印的作品>>

猜您喜欢

宋子渊有诗及性宗事用韵寄之二首

郭印

枯大寒岩但不春,直经千劫未为真。kū dà hán yán dàn bù chūn,zhí jīng qiān jié wèi wèi zhēn。
一门超邈难寻轨,万象森罗独露身。yī mén chāo miǎo nán xún guǐ,wàn xiàng sēn luó dú lù shēn。
田地稳时行便到,工夫尽处见方亲。tián dì wěn shí xíng biàn dào,gōng fū jǐn chù jiàn fāng qīn。
韩卢逐兔纷纷是,言语支离最误人。hán lú zhú tù fēn fēn shì,yán yǔ zhī lí zuì wù rén。

康子思二诗有问道之意和其韵

郭印

禀生太极本纯全,七尺身中豁一天。bǐng shēng tài jí běn chún quán,qī chǐ shēn zhōng huō yī tiān。
妙道高深从俗笑,至言微密向谁传。miào dào gāo shēn cóng sú xiào,zhì yán wēi mì xiàng shuí chuán。
何须青简书勋业,赖有丹台集圣贤。hé xū qīng jiǎn shū xūn yè,lài yǒu dān tái jí shèng xián。
诸子但论时世事,令人懒语益思眠。zhū zi dàn lùn shí shì shì,lìng rén lǎn yǔ yì sī mián。

康子思二诗有问道之意和其韵

郭印

要作通天一大儒,措心寥廓未为迂。yào zuò tōng tiān yī dà rú,cuò xīn liáo kuò wèi wèi yū。
神机应变无多子,圣域知归不远涂。shén jī yīng biàn wú duō zi,shèng yù zhī guī bù yuǎn tú。
哮吼定应潜百兽,啁啾终是笑群雏。xiāo hǒu dìng yīng qián bǎi shòu,zhāo jiū zhōng shì xiào qún chú。
吾今欲觅衣中宝,活计须教一物无。wú jīn yù mì yī zhōng bǎo,huó jì xū jiào yī wù wú。

赠王君诏道人

郭印

润屋金多笑不居,却从象罔索玄珠。rùn wū jīn duō xiào bù jū,què cóng xiàng wǎng suǒ xuán zhū。
千年古镜心长静,万里飞云身自孤。qiān nián gǔ jìng xīn zhǎng jìng,wàn lǐ fēi yún shēn zì gū。
空里结空空复有,梦中占梦梦元无。kōng lǐ jié kōng kōng fù yǒu,mèng zhōng zhàn mèng mèng yuán wú。
休将此语轻传泄,举世冥行少丈夫。xiū jiāng cǐ yǔ qīng chuán xiè,jǔ shì míng xíng shǎo zhàng fū。

卜居

郭印

只忧短发变星星,早葺生涯寄暮龄。zhǐ yōu duǎn fā biàn xīng xīng,zǎo qì shēng yá jì mù líng。
二顷可能轻相印,一区聊欲著玄经。èr qǐng kě néng qīng xiāng yìn,yī qū liáo yù zhù xuán jīng。
不嫌野水侵扉绿,更喜寒筠绕屋青。bù xián yě shuǐ qīn fēi lǜ,gèng xǐ hán yún rào wū qīng。
投绂归来成底事,要驱龙虎遁天刑。tóu fú guī lái chéng dǐ shì,yào qū lóng hǔ dùn tiān xíng。

次韵杨信仲见贻郊居二首

郭印

平生不喜入州闾,林下江边谩卜居。píng shēng bù xǐ rù zhōu lǘ,lín xià jiāng biān mán bo jū。
解榻延宾同笑语,杜门教子读诗书。jiě tà yán bīn tóng xiào yǔ,dù mén jiào zi dú shī shū。
最怜舍后蔬盈圃,只欠庭前水绕除。zuì lián shě hòu shū yíng pǔ,zhǐ qiàn tíng qián shuǐ rào chú。
官路崄巇端可畏,茅茨固就早悬车。guān lù xiǎn xī duān kě wèi,máo cí gù jiù zǎo xuán chē。

次韵杨信仲见贻郊居二首

郭印

野老樵夫作比闾,儒宫一亩亦安居。yě lǎo qiáo fū zuò bǐ lǘ,rú gōng yī mǔ yì ān jū。
浇愁剩买村前酒,引睡频拈架上书。jiāo chóu shèng mǎi cūn qián jiǔ,yǐn shuì pín niān jià shàng shū。
江近云烟长到户,人稀鸟鹊自驯除。jiāng jìn yún yān zhǎng dào hù,rén xī niǎo què zì xùn chú。
不才已分时流弃,犹幸能延长者车。bù cái yǐ fēn shí liú qì,yóu xìng néng yán zhǎng zhě chē。

次韵王德夫晚晴郊行之作

郭印

天含愁思雨冥冥,晚色云销万里青。tiān hán chóu sī yǔ míng míng,wǎn sè yún xiāo wàn lǐ qīng。
几点沙鸥临水镜,数重烟树簇山屏。jǐ diǎn shā ōu lín shuǐ jìng,shù zhòng yān shù cù shān píng。
雅闻樵采能谈道,欲耦锄耰更问经。yǎ wén qiáo cǎi néng tán dào,yù ǒu chú yōu gèng wèn jīng。
藜杖芒鞋先有约,相从避世免深刑。lí zhàng máng xié xiān yǒu yuē,xiāng cóng bì shì miǎn shēn xíng。

次韵师时发溪桥晚眺

郭印

卧溪古木势蜿蜒,伫立斜阳旅思宽。wò xī gǔ mù shì wān yán,zhù lì xié yáng lǚ sī kuān。
湍没岸痕知涨溢,风生水面觉清寒。tuān méi àn hén zhī zhǎng yì,fēng shēng shuǐ miàn jué qīng hán。
静容桃李敷浓荫,暖放凫鹥浴短翰。jìng róng táo lǐ fū nóng yīn,nuǎn fàng fú yī yù duǎn hàn。
隐约渭滨真仿佛,行藏都付一渔竿。yǐn yuē wèi bīn zhēn fǎng fú,xíng cáng dōu fù yī yú gān。

和师时发荷亭晚饮

郭印

榴花灼烁半空开,天外薰风入座来。liú huā zhuó shuò bàn kōng kāi,tiān wài xūn fēng rù zuò lái。
雨掠南塘荷盖净,云埋西岭日车颓。yǔ lüè nán táng hé gài jìng,yún mái xī lǐng rì chē tuí。
物情荣谢看诗句,时世安危付酒杯。wù qíng róng xiè kàn shī jù,shí shì ān wēi fù jiǔ bēi。
好是溪桥最清绝,淡烟寒水一迟回。hǎo shì xī qiáo zuì qīng jué,dàn yān hán shuǐ yī chí huí。

宪司后园葺旧亭榜以明秀元少监有诗次韵

郭印

烂漫烟光一目收,危亭葺就壮岑楼。làn màn yān guāng yī mù shōu,wēi tíng qì jiù zhuàng cén lóu。
三巴故国山川在,万古长空日月流。sān bā gù guó shān chuān zài,wàn gǔ zhǎng kōng rì yuè liú。
江水奔腾无昼夜,石田耕穫漫春秋。jiāng shuǐ bēn téng wú zhòu yè,shí tián gēng huò màn chūn qiū。
兴来筇竹随儿辈,径路平生不惯由。xīng lái qióng zhú suí ér bèi,jìng lù píng shēng bù guàn yóu。

再和四首

郭印

万象森罗不可收,一亭览尽胜高楼。wàn xiàng sēn luó bù kě shōu,yī tíng lǎn jǐn shèng gāo lóu。
涂山南觐尊乔岳,渝水东朝合众流。tú shān nán jìn zūn qiáo yuè,yú shuǐ dōng cháo hé zhòng liú。
烟起人家天欲暮,云归海峤月当秋。yān qǐ rén jiā tiān yù mù,yún guī hǎi jiào yuè dāng qiū。
此时此景尤佳绝,约客重来信有由。cǐ shí cǐ jǐng yóu jiā jué,yuē kè zhòng lái xìn yǒu yóu。

再和四首

郭印

东皇物色未全收,山半登临当倚楼。dōng huáng wù sè wèi quán shōu,shān bàn dēng lín dāng yǐ lóu。
锦里烟光浑在眼,云溪花片亦随流。jǐn lǐ yān guāng hún zài yǎn,yún xī huā piàn yì suí liú。
夕阳正好无多景,春序才移已复秋。xī yáng zhèng hǎo wú duō jǐng,chūn xù cái yí yǐ fù qiū。
却忆故园林壑美,乘风欲去问何由。què yì gù yuán lín hè měi,chéng fēng yù qù wèn hé yóu。

再和四首

郭印

皇家故境未能收,愁绝登城与上楼。huáng jiā gù jìng wèi néng shōu,chóu jué dēng chéng yǔ shàng lóu。
目断东吴心已往,神驰西洛泪先流。mù duàn dōng wú xīn yǐ wǎng,shén chí xī luò lèi xiān liú。
江山环合成兹邑,雾雨溟蒙即是秋。jiāng shān huán hé chéng zī yì,wù yǔ míng méng jí shì qiū。
赖有圣贤同一中,忍将时事说元由。lài yǒu shèng xián tóng yī zhōng,rěn jiāng shí shì shuō yuán yóu。

再和四首

郭印

天际油云不肯收,全妨寓目向层楼。tiān jì yóu yún bù kěn shōu,quán fáng yù mù xiàng céng lóu。
日车难把长绳挽,春事浑同去水流。rì chē nán bǎ zhǎng shéng wǎn,chūn shì hún tóng qù shuǐ liú。
可奈馀寒犹作沴,悬知徂暑未能秋。kě nài yú hán yóu zuò lì,xuán zhī cú shǔ wèi néng qiū。
此方记得偏炎热,路入夔门一再由。cǐ fāng jì dé piān yán rè,lù rù kuí mén yī zài yóu。