古诗词

赠别何耕道

郭印

又作匆匆别,能忘黯黯愁。yòu zuò cōng cōng bié,néng wàng àn àn chóu。
五年如隔世,一日定三秋。wǔ nián rú gé shì,yī rì dìng sān qiū。
晓雨莫惊梦,斜阳休倚楼。xiǎo yǔ mò jīng mèng,xié yáng xiū yǐ lóu。
只忧豺虎横,君去善为谋。zhǐ yōu chái hǔ héng,jūn qù shàn wèi móu。

郭印

宋成都双流人,字信可,晚号亦乐居士。郭绛子。徽宗政和进士。累任铜梁、仁寿等县令。高宗绍兴十八年,以任永康军通判时牒试避亲、举人不当降一官。终部刺史。与秦桧有庠序旧,绝不与通,家居十八年。性嗜水竹。工诗,与蒲大受、冯时行、何耕道为诗友。有《云溪集》。 郭印的作品>>

猜您喜欢

送宗泰住成都正法院四首

郭印

少城衲子纷如粟,攘臂丛林空逐逐。shǎo chéng nà zi fēn rú sù,rǎng bì cóng lín kōng zhú zhú。
忽然象罔得遗珠,契诟离娄何面目。hū rán xiàng wǎng dé yí zhū,qì gòu lí lóu hé miàn mù。

送宗泰住成都正法院四首

郭印

师今携锡下孤峰,似闻猿鸟含愁容。shī jīn xié xī xià gū fēng,shì wén yuán niǎo hán chóu róng。
胡不为言我常住,东西南北总相逢。hú bù wèi yán wǒ cháng zhù,dōng xī nán běi zǒng xiāng féng。

夔州

郭印

夔子巴峡冲,风物异蜀境。kuí zi bā xiá chōng,fēng wù yì shǔ jìng。
城居版作屋,江汲地无井。chéng jū bǎn zuò wū,jiāng jí dì wú jǐng。
四郊乏平原,冢墓缘山岭。sì jiāo fá píng yuán,zhǒng mù yuán shān lǐng。
人传蚯蚓瘴,俗饮茱萸茗。rén chuán qiū yǐn zhàng,sú yǐn zhū yú míng。
女妇尽背篮,老弱多垂瘿。nǚ fù jǐn bèi lán,lǎo ruò duō chuí yǐng。
试问何所因,食彼山泉冷。shì wèn hé suǒ yīn,shí bǐ shān quán lěng。
岩栖固不少,亦有长细颈。yán qī gù bù shǎo,yì yǒu zhǎng xì jǐng。
似闻此土人,其性皆悍犷。shì wén cǐ tǔ rén,qí xìng jiē hàn guǎng。
胸中忿畜者,瓮盎成项领。xiōng zhōng fèn chù zhě,wèng àng chéng xiàng lǐng。
是说理有之,云胡不自省。shì shuō lǐ yǒu zhī,yún hú bù zì shěng。
我来适夏初,端坐愁日永。wǒ lái shì xià chū,duān zuò chóu rì yǒng。
况经六七月,官舍如沸鼎。kuàng jīng liù qī yuè,guān shě rú fèi dǐng。
有雨未沾濡,蔬茹空盘皿。yǒu yǔ wèi zhān rú,shū rú kōng pán mǐn。
清泉不敢吃,仅免河鱼梗。qīng quán bù gǎn chī,jǐn miǎn hé yú gěng。
投绂归去来,吾乡等箕颍。tóu fú guī qù lái,wú xiāng děng jī yǐng。

和仲长统诗二首

郭印

造化一机,乾坤一壳。zào huà yī jī,qián kūn yī ké。
死生虫臂,胜负蜗角。sǐ shēng chóng bì,shèng fù wō jiǎo。
达人于道,混混殊俗。dá rén yú dào,hùn hùn shū sú。
瞽非丧明,刖非卞足。gǔ fēi sàng míng,yuè fēi biàn zú。
贼生户牖,祸徵帷幄。zéi shēng hù yǒu,huò zhēng wéi wò。
聚蚁贪膻,飞蛾赴烛。jù yǐ tān shān,fēi é fù zhú。
弹雀以珠,抵鹊以玉。dàn què yǐ zhū,dǐ què yǐ yù。
丧精失灵,皆由多欲。sàng jīng shī líng,jiē yóu duō yù。
命也天齐,愚夫自促。mìng yě tiān qí,yú fū zì cù。

和仲长统诗二首

郭印

致虚守静,其术至寡。zhì xū shǒu jìng,qí shù zhì guǎ。
有相皆虚,无物不可。yǒu xiāng jiē xū,wú wù bù kě。
包藏寥廓,该摄细琐。bāo cáng liáo kuò,gāi shè xì suǒ。
出入隐显,妙用由我。chū rù yǐn xiǎn,miào yòng yóu wǒ。
九天匪高,九地匪下。jiǔ tiān fěi gāo,jiǔ dì fěi xià。
驾鹤周游,鱼鱼雅雅。jià hè zhōu yóu,yú yú yǎ yǎ。
焚荡三彭,性空真火。fén dàng sān péng,xìng kōng zhēn huǒ。
大道甚夷,学孝僻左。dà dào shén yí,xué xiào pì zuǒ。
发车推辕,舍舟摇柂。fā chē tuī yuán,shě zhōu yáo yí。
五金八石,残生炉冶。wǔ jīn bā shí,cán shēng lú yě。

和曾端伯安抚劝道歌

郭印

保形保生保命,戒色戒酒戒茶。bǎo xíng bǎo shēng bǎo mìng,jiè sè jiè jiǔ jiè chá。
夜气若要长在,晚食尤宜减些。yè qì ruò yào zhǎng zài,wǎn shí yóu yí jiǎn xiē。
养心莫如寡欲,存诚唯是闲邪。yǎng xīn mò rú guǎ yù,cún chéng wéi shì xián xié。
辨得天清地浊,吞取日精月华。biàn dé tiān qīng dì zhuó,tūn qǔ rì jīng yuè huá。
寒灰便是发焰,枯根立可生芽。hán huī biàn shì fā yàn,kū gēn lì kě shēng yá。
学者舍本逐末,病眼执著空花。xué zhě shě běn zhú mò,bìng yǎn zhí zhù kōng huā。
罔穷圣道一辙,徒诵丹书五车。wǎng qióng shèng dào yī zhé,tú sòng dān shū wǔ chē。
正似鍊和金矿,何殊嚼蔗吞查。zhèng shì liàn hé jīn kuàng,hé shū jué zhè tūn chá。
不知达人到此,元始浩劫为家。bù zhī dá rén dào cǐ,yuán shǐ hào jié wèi jiā。
燕坐能事毕矣,行遍海角天涯。yàn zuò néng shì bì yǐ,xíng biàn hǎi jiǎo tiān yá。
鉴明不受微垢,玉洁靡见纤瑕。jiàn míng bù shòu wēi gòu,yù jié mí jiàn xiān xiá。
视轩冕如桎梏,弃财宝若泥沙。shì xuān miǎn rú zhì gù,qì cái bǎo ruò ní shā。
曲江一轮秋桂,岂容雾掩云遮。qū jiāng yī lún qiū guì,qǐ róng wù yǎn yún zhē。
盘旋火龙水虎,和合阴汞阳砂。pán xuán huǒ lóng shuǐ hǔ,hé hé yīn gǒng yáng shā。
真身自然腾化,驾凤高凌紫霞。zhēn shēn zì rán téng huà,jià fèng gāo líng zǐ xiá。
哀哉傍门小法,作用千种参差。āi zāi bàng mén xiǎo fǎ,zuò yòng qiān zhǒng cān chà。
个个辛苦无成,白首空自悲嗟。gè gè xīn kǔ wú chéng,bái shǒu kōng zì bēi jiē。

和曾端伯安抚养生歌

郭印

大道靡涉多歧,迷涂争求捷径。dà dào mí shè duō qí,mí tú zhēng qiú jié jìng。
采御未免摇精,道引止能祛病。cǎi yù wèi miǎn yáo jīng,dào yǐn zhǐ néng qū bìng。
服食一藏偏强,烧炼千金或罄。fú shí yī cáng piān qiáng,shāo liàn qiān jīn huò qìng。
纷纷小法小功,往往匪清匪净。fēn fēn xiǎo fǎ xiǎo gōng,wǎng wǎng fěi qīng fěi jìng。
那知反照内观,专在致虚守静。nà zhī fǎn zhào nèi guān,zhuān zài zhì xū shǒu jìng。
况始生之神气,即本来之性命。kuàng shǐ shēng zhī shén qì,jí běn lái zhī xìng mìng。
源深其流必长,根固其叶斯盛。yuán shēn qí liú bì zhǎng,gēn gù qí yè sī shèng。
刳心自契真空,减息终成大定。kū xīn zì qì zhēn kōng,jiǎn xī zhōng chéng dà dìng。
谓虚固可集道,非睿不能作圣。wèi xū gù kě jí dào,fēi ruì bù néng zuò shèng。
夫人受中以生,惟我独得其正。fū rén shòu zhōng yǐ shēng,wéi wǒ dú dé qí zhèng。
斡旋天地之机,提挈阴阳之柄。wò xuán tiān dì zhī jī,tí qiè yīn yáng zhī bǐng。
每嗟坐禅学佛,有似磨塼作镜。měi jiē zuò chán xué fú,yǒu shì mó zhuān zuò jìng。
聚块积尘非理,槁木死灰失性。jù kuài jī chén fēi lǐ,gǎo mù sǐ huī shī xìng。
直须大用见前,方是真仙究竟。zhí xū dà yòng jiàn qián,fāng shì zhēn xiān jiū jìng。
不生故能生生,古语由来堪听。bù shēng gù néng shēng shēng,gǔ yǔ yóu lái kān tīng。

再和二首

郭印

鱼跳须过龙门,虎骤不从兔径。yú tiào xū guò lóng mén,hǔ zhòu bù cóng tù jìng。
上士闻道勤行,岂以难能为病。shàng shì wén dào qín xíng,qǐ yǐ nán néng wèi bìng。
固守满堂之珍,肯使如瓶之罄。gù shǒu mǎn táng zhī zhēn,kěn shǐ rú píng zhī qìng。
对境一念不萌,应缘六根皆净。duì jìng yī niàn bù méng,yīng yuán liù gēn jiē jìng。
刚克本自沉潜,动直先由专静。gāng kè běn zì chén qián,dòng zhí xiān yóu zhuān jìng。
达理必明其权,尽性以至于命。dá lǐ bì míng qí quán,jǐn xìng yǐ zhì yú mìng。
鼎中水腾火降,炉内阴衰阳盛。dǐng zhōng shuǐ téng huǒ jiàng,lú nèi yīn shuāi yáng shèng。
神功妙合虚无,天光潜发泰定。shén gōng miào hé xū wú,tiān guāng qián fā tài dìng。
岂惟出尘离俗,便可超凡入圣。qǐ wéi chū chén lí sú,biàn kě chāo fán rù shèng。
自怜末学多方,未得大中至正。zì lián mò xué duō fāng,wèi dé dà zhōng zhì zhèng。
莫知斡运帝车,宁解执持坤柄。mò zhī wò yùn dì chē,níng jiě zhí chí kūn bǐng。
丹经苦阅残编,素发羞看明镜。dān jīng kǔ yuè cán biān,sù fā xiū kàn míng jìng。
要求直截真机,速了圆明正性。yào qiú zhí jié zhēn jī,sù le yuán míng zhèng xìng。
何妨万两金成,已是一生事竟。hé fáng wàn liǎng jīn chéng,yǐ shì yī shēng shì jìng。
至言今许发蒙,三沐三薰谛听。zhì yán jīn xǔ fā méng,sān mù sān xūn dì tīng。

再和二首

郭印

涉海必假舟航,登山当寻蹊径。shè hǎi bì jiǎ zhōu háng,dēng shān dāng xún qī jìng。
每叹修身错路,譬如饮药加病。měi tàn xiū shēn cuò lù,pì rú yǐn yào jiā bìng。
逢人须是问津,有心未免击磬。féng rén xū shì wèn jīn,yǒu xīn wèi miǎn jī qìng。
况遇先觉先知,早明不垢不净。kuàng yù xiān jué xiān zhī,zǎo míng bù gòu bù jìng。
七情涣若冰雪,一性湛然渊静。qī qíng huàn ruò bīng xuě,yī xìng zhàn rán yuān jìng。
虚无体道合真,恬淡乐天知命。xū wú tǐ dào hé zhēn,tián dàn lè tiān zhī mìng。
外之寇贼消亡,内焉邦家昌盛。wài zhī kòu zéi xiāo wáng,nèi yān bāng jiā chāng shèng。
初守一以处和,乃无事而生定。chū shǒu yī yǐ chù hé,nǎi wú shì ér shēng dìng。
教不倦称乎仁,德分人谓之圣。jiào bù juàn chēng hū rén,dé fēn rén wèi zhī shèng。
故玉非琢不成,惟木从绳而正。gù yù fēi zuó bù chéng,wéi mù cóng shéng ér zhèng。
要明师指药物,藉元神为本柄。yào míng shī zhǐ yào wù,jí yuán shén wèi běn bǐng。
大道多歧亡羊,至人用心若镜。dà dào duō qí wáng yáng,zhì rén yòng xīn ruò jìng。
何妨常善救物,免使大惑易性。hé fáng cháng shàn jiù wù,miǎn shǐ dà huò yì xìng。
门庭既已趣入,根株亦须穷竟。mén tíng jì yǐ qù rù,gēn zhū yì xū qióng jìng。
直至出死超生,方知聋者善听。zhí zhì chū sǐ chāo shēng,fāng zhī lóng zhě shàn tīng。