古诗词

中秋待月以星辰避彩乾坤静为韵分得避字

郭印

大火西流金用事,四海八荒蟠杀气。dà huǒ xī liú jīn yòng shì,sì hǎi bā huāng pán shā qì。
风凄露冷雨涔涔,草木山川遍憔悴。fēng qī lù lěng yǔ cén cén,cǎo mù shān chuān biàn qiáo cuì。
天公有眼老亦昏,妙手凭谁刮双翳。tiān gōng yǒu yǎn lǎo yì hūn,miào shǒu píng shuí guā shuāng yì。
一年佳月在今夕,可奈太清云点缀。yī nián jiā yuè zài jīn xī,kě nài tài qīng yún diǎn zhuì。
大威神力宰官身,开阖阴阳本游戏。dà wēi shén lì zǎi guān shēn,kāi hé yīn yáng běn yóu xì。
晚来微念入何许,顷刻氛霾变澄霁。wǎn lái wēi niàn rù hé xǔ,qǐng kè fēn mái biàn chéng jì。
坐客惊起一凭栏,三峨新扫修眉翠。zuò kè jīng qǐ yī píng lán,sān é xīn sǎo xiū méi cuì。
瑶台飞镜贴寒空,流水无声光满地。yáo tái fēi jìng tiē hán kōng,liú shuǐ wú shēng guāng mǎn dì。
明吞万象却星辰,影落千岩走魑魅。míng tūn wàn xiàng què xīng chén,yǐng luò qiān yán zǒu chī mèi。
樽罍预设众初疑,唤得嫦娥乃容易。zūn léi yù shè zhòng chū yí,huàn dé cháng é nǎi róng yì。
良夜沈沈桂树高,兴发却嗟清影驶。liáng yè shěn shěn guì shù gāo,xīng fā què jiē qīng yǐng shǐ。
此时此乐不长有,一醉已拚那敢避。cǐ shí cǐ lè bù zhǎng yǒu,yī zuì yǐ pàn nà gǎn bì。
更阑酒尽东方白,望舒迤逦还归辔。gèng lán jiǔ jǐn dōng fāng bái,wàng shū yí lǐ hái guī pèi。
我欲从之上广寒,挹取金波洗尘世。wǒ yù cóng zhī shàng guǎng hán,yì qǔ jīn bō xǐ chén shì。

郭印

宋成都双流人,字信可,晚号亦乐居士。郭绛子。徽宗政和进士。累任铜梁、仁寿等县令。高宗绍兴十八年,以任永康军通判时牒试避亲、举人不当降一官。终部刺史。与秦桧有庠序旧,绝不与通,家居十八年。性嗜水竹。工诗,与蒲大受、冯时行、何耕道为诗友。有《云溪集》。 郭印的作品>>

猜您喜欢

计敏夫送酒四壶有诗和之二首

郭印

万象森罗总是诗,神机一动即天随。wàn xiàng sēn luó zǒng shì shī,shén jī yī dòng jí tiān suí。
寒梅把酒真游戏,妙意纵横十二时。hán méi bǎ jiǔ zhēn yóu xì,miào yì zòng héng shí èr shí。

计敏夫送酒四壶有诗和之二首

郭印

何须着意苦吟诗,未动毫端万景随。hé xū zhe yì kǔ yín shī,wèi dòng háo duān wàn jǐng suí。
千载骚人还把手,谁云陶谢不同时。qiān zài sāo rén hái bǎ shǒu,shuí yún táo xiè bù tóng shí。

次韵邵公济寻梅三首

郭印

素艳遥怜月色同,暗香披拂有无中。sù yàn yáo lián yuè sè tóng,àn xiāng pī fú yǒu wú zhōng。
一枝已觉春光破,不恨南邻笛里风。yī zhī yǐ jué chūn guāng pò,bù hèn nán lín dí lǐ fēng。

次韵邵公济寻梅三首

郭印

独与幽人臭味同,细看诗句酒杯中。dú yǔ yōu rén chòu wèi tóng,xì kàn shī jù jiǔ bēi zhōng。
霜林万木无颜色,只有孤标傲晓风。shuāng lín wàn mù wú yán sè,zhǐ yǒu gū biāo ào xiǎo fēng。

次韵邵公济寻梅三首

郭印

天与幽姿自不同,凌寒独秀雪霜中。tiān yǔ yōu zī zì bù tóng,líng hán dú xiù xuě shuāng zhōng。
山茶未许方高洁,故使千花立下风。shān chá wèi xǔ fāng gāo jié,gù shǐ qiān huā lì xià fēng。

次韵探梅二绝

郭印

淡妆曾记出疏篱,岁晚南枝的皪稀。dàn zhuāng céng jì chū shū lí,suì wǎn nán zhī de lì xī。
后夜月明如破萼,暗香还是著人衣。hòu yè yuè míng rú pò è,àn xiāng hái shì zhù rén yī。

次韵探梅二绝

郭印

只从地底一阳来,已把东皇次第催。zhǐ cóng dì dǐ yī yáng lái,yǐ bǎ dōng huáng cì dì cuī。
烟缕未看原上柳,霜苞先探岭头梅。yān lǚ wèi kàn yuán shàng liǔ,shuāng bāo xiān tàn lǐng tóu méi。

正纪见遗梅花云春信数枝辄分风月以助清樽而一樽无有也戏成两绝赠之

郭印

水中疏影月中香,枯树前头独自芳。shuǐ zhōng shū yǐng yuè zhōng xiāng,kū shù qián tóu dú zì fāng。
不有幽人时赏玩,谁传春信及寒香。bù yǒu yōu rén shí shǎng wán,shuí chuán chūn xìn jí hán xiāng。

正纪见遗梅花云春信数枝辄分风月以助清樽而一樽无有也戏成两绝赠之

郭印

风月怜君幸见分,老年春事正堪论。fēng yuè lián jūn xìng jiàn fēn,lǎo nián chūn shì zhèng kān lùn。
花枝照眼成惆怅,欲洗愁城欠一樽。huā zhī zhào yǎn chéng chóu chàng,yù xǐ chóu chéng qiàn yī zūn。

再和

郭印

月夕霜朝分外香,故将颜色占年芳。yuè xī shuāng cháo fēn wài xiāng,gù jiāng yán sè zhàn nián fāng。
一枝赠我春何许,如在江南云水乡。yī zhī zèng wǒ chūn hé xǔ,rú zài jiāng nán yún shuǐ xiāng。

再和

郭印

欲把群葩次第分,桃粗杏俗未应论。yù bǎ qún pā cì dì fēn,táo cū xìng sú wèi yīng lùn。
寒梢清绝世无比,且趁繁开倒绿樽。hán shāo qīng jué shì wú bǐ,qiě chèn fán kāi dào lǜ zūn。

次韵宋南伯梅花

郭印

天姿不与百花邻,枯木前头独自新。tiān zī bù yǔ bǎi huā lín,kū mù qián tóu dú zì xīn。
桃杏满川浑未识,犹将颜色斗青春。táo xìng mǎn chuān hún wèi shí,yóu jiāng yán sè dòu qīng chūn。

梅影

郭印

斜斜曾向溪边见,淡淡还从月下看。xié xié céng xiàng xī biān jiàn,dàn dàn hái cóng yuè xià kàn。
那得世间三昧手,为君写出一枝寒。nà dé shì jiān sān mèi shǒu,wèi jūn xiě chū yī zhī hán。

落梅

郭印

春风著物渺无踪,草木勾萌处处同。chūn fēng zhù wù miǎo wú zōng,cǎo mù gōu méng chù chù tóng。
唯有江梅都委地,只留青子调残红。wéi yǒu jiāng méi dōu wěi dì,zhǐ liú qīng zi diào cán hóng。

时升见惠芍药三朵作诗谢之二首

郭印

百花零落已成尘,闻道君家解系春。bǎi huā líng luò yǐ chéng chén,wén dào jūn jiā jiě xì chūn。
艳质娇娆应见惯,肯分粲者遗愁人。yàn zhì jiāo ráo yīng jiàn guàn,kěn fēn càn zhě yí chóu rén。