古诗词

再和二首

郭印

涉海必假舟航,登山当寻蹊径。shè hǎi bì jiǎ zhōu háng,dēng shān dāng xún qī jìng。
每叹修身错路,譬如饮药加病。měi tàn xiū shēn cuò lù,pì rú yǐn yào jiā bìng。
逢人须是问津,有心未免击磬。féng rén xū shì wèn jīn,yǒu xīn wèi miǎn jī qìng。
况遇先觉先知,早明不垢不净。kuàng yù xiān jué xiān zhī,zǎo míng bù gòu bù jìng。
七情涣若冰雪,一性湛然渊静。qī qíng huàn ruò bīng xuě,yī xìng zhàn rán yuān jìng。
虚无体道合真,恬淡乐天知命。xū wú tǐ dào hé zhēn,tián dàn lè tiān zhī mìng。
外之寇贼消亡,内焉邦家昌盛。wài zhī kòu zéi xiāo wáng,nèi yān bāng jiā chāng shèng。
初守一以处和,乃无事而生定。chū shǒu yī yǐ chù hé,nǎi wú shì ér shēng dìng。
教不倦称乎仁,德分人谓之圣。jiào bù juàn chēng hū rén,dé fēn rén wèi zhī shèng。
故玉非琢不成,惟木从绳而正。gù yù fēi zuó bù chéng,wéi mù cóng shéng ér zhèng。
要明师指药物,藉元神为本柄。yào míng shī zhǐ yào wù,jí yuán shén wèi běn bǐng。
大道多歧亡羊,至人用心若镜。dà dào duō qí wáng yáng,zhì rén yòng xīn ruò jìng。
何妨常善救物,免使大惑易性。hé fáng cháng shàn jiù wù,miǎn shǐ dà huò yì xìng。
门庭既已趣入,根株亦须穷竟。mén tíng jì yǐ qù rù,gēn zhū yì xū qióng jìng。
直至出死超生,方知聋者善听。zhí zhì chū sǐ chāo shēng,fāng zhī lóng zhě shàn tīng。

郭印

宋成都双流人,字信可,晚号亦乐居士。郭绛子。徽宗政和进士。累任铜梁、仁寿等县令。高宗绍兴十八年,以任永康军通判时牒试避亲、举人不当降一官。终部刺史。与秦桧有庠序旧,绝不与通,家居十八年。性嗜水竹。工诗,与蒲大受、冯时行、何耕道为诗友。有《云溪集》。 郭印的作品>>

猜您喜欢

时升见惠芍药三朵作诗谢之二首

郭印

婢妾纷纷只谩争,美人后出更倾城。bì qiè fēn fēn zhǐ mán zhēng,měi rén hòu chū gèng qīng chéng。
东君可是多情思,留取妖容作饯行。dōng jūn kě shì duō qíng sī,liú qǔ yāo róng zuò jiàn xíng。

芝产之五日有双莲生于东池亟往视之出水已二尺许园人云亦旦日所抽茎也复作三诗纪焉

郭印

红幢翠盖插方池,中有骈花并一枝。hóng chuáng cuì gài chā fāng chí,zhōng yǒu pián huā bìng yī zhī。
圣泽汪洋招瑞应,小臣蝼蚁岂能私。shèng zé wāng yáng zhāo ruì yīng,xiǎo chén lóu yǐ qǐ néng sī。

芝产之五日有双莲生于东池亟往视之出水已二尺许园人云亦旦日所抽茎也复作三诗纪焉

郭印

七层芝草煌煌秀,一本荷花两两芳。qī céng zhī cǎo huáng huáng xiù,yī běn hé huā liǎng liǎng fāng。
无象太平人不识,天教卉木效珍祥。wú xiàng tài píng rén bù shí,tiān jiào huì mù xiào zhēn xiáng。

芝产之五日有双莲生于东池亟往视之出水已二尺许园人云亦旦日所抽茎也复作三诗纪焉

郭印

岐麦嘉禾兆庆符,同茎合干复芙蕖。qí mài jiā hé zhào qìng fú,tóng jīng hé gàn fù fú qú。
铺张伟绩吾曹事,苦恨无才可屡书。pù zhāng wěi jì wú cáo shì,kǔ hèn wú cái kě lǚ shū。

和庞次甫秋日海棠二首

郭印

谁将暖律入寒荄,红染枯枝特地开。shuí jiāng nuǎn lǜ rù hán gāi,hóng rǎn kū zhī tè dì kāi。
可是仙人颜不老,霜朝唤得脸朱回。kě shì xiān rén yán bù lǎo,shuāng cháo huàn dé liǎn zhū huí。

和庞次甫秋日海棠二首

郭印

悬知草木太钟情,秋晚花梢照眼明。xuán zhī cǎo mù tài zhōng qíng,qiū wǎn huā shāo zhào yǎn míng。
我已无心齐槁木,莫将妖态见春荣。wǒ yǐ wú xīn qí gǎo mù,mò jiāng yāo tài jiàn chūn róng。

谢友人惠菊

郭印

黄金胜友惠然来,佳节相逢酒一杯。huáng jīn shèng yǒu huì rán lái,jiā jié xiāng féng jiǔ yī bēi。
风味依依如旧日,只惊霜雪鬓边催。fēng wèi yī yī rú jiù rì,zhǐ jīng shuāng xuě bìn biān cuī。

水仙花二首

郭印

琉璃擢干耐祁寒,玉叶金须色正鲜。liú lí zhuó gàn nài qí hán,yù yè jīn xū sè zhèng xiān。
弱质先梅夸绰约,献香真是水中仙。ruò zhì xiān méi kuā chuò yuē,xiàn xiāng zhēn shì shuǐ zhōng xiān。

水仙花二首

郭印

隆冬百卉若为留,独对冰姿不解愁。lóng dōng bǎi huì ruò wèi liú,dú duì bīng zī bù jiě chóu。
谁插一枝云鬓里,清香浑胜玉搔头。shuí chā yī zhī yún bìn lǐ,qīng xiāng hún shèng yù sāo tóu。

又和

郭印

披风擎露晓光寒,玉立霜阶照碧鲜。pī fēng qíng lù xiǎo guāng hán,yù lì shuāng jiē zhào bì xiān。
谁遣翩翩离海底,宝钗交映萃群仙。shuí qiǎn piān piān lí hǎi dǐ,bǎo chāi jiāo yìng cuì qún xiān。

又和

郭印

湘娥故把玉钿留,能为幽人一洗愁。xiāng é gù bǎ yù diàn liú,néng wèi yōu rén yī xǐ chóu。
不似梅花枝干古,凋年寂寞暮江头。bù shì méi huā zhī gàn gǔ,diāo nián jì mò mù jiāng tóu。

池萍

郭印

杨花撩乱几时休,看取明朝水上浮。yáng huā liāo luàn jǐ shí xiū,kàn qǔ míng cháo shuǐ shàng fú。
凝绿满池浑不动,微波忽绽见鱼游。níng lǜ mǎn chí hún bù dòng,wēi bō hū zhàn jiàn yú yóu。

有鸟褐色而羽如青锦解作诸般语一卒蓄之笼中颇拂其性俗名山和尚为赋一绝

郭印

锦作双翰褐作衣,雕笼蓄养亦多时。jǐn zuò shuāng hàn hè zuò yī,diāo lóng xù yǎng yì duō shí。
只缘学得千般语,欲返山林未有期。zhǐ yuán xué dé qiān bān yǔ,yù fǎn shān lín wèi yǒu qī。

郭印

劳生日日带烟归,绕树呼鸣择一枝。láo shēng rì rì dài yān guī,rào shù hū míng zé yī zhī。
素月流天元未晓,何须半夜苦惊疑。sù yuè liú tiān yuán wèi xiǎo,hé xū bàn yè kǔ jīng yí。

蛛网

郭印

结网谋生用意深,可怜微物有机心。jié wǎng móu shēng yòng yì shēn,kě lián wēi wù yǒu jī xīn。
世间欺夺休惊诧,斗巧争奇古至今。shì jiān qī duó xiū jīng chà,dòu qiǎo zhēng qí gǔ zhì jīn。