古诗词

与刘邦直

胡直孺

梦魂南北昧平生,邂逅相逢意已倾。mèng hún nán běi mèi píng shēng,xiè hòu xiāng féng yì yǐ qīng。
楚国山川千叠远,隋堤烟雨一帆轻。chǔ guó shān chuān qiān dié yuǎn,suí dī yān yǔ yī fān qīng。
我无健笔翻三峡,君有长才肃五兵。wǒ wú jiàn bǐ fān sān xiá,jūn yǒu zhǎng cái sù wǔ bīng。
同是行人更分首,不堪风树作秋声。tóng shì xíng rén gèng fēn shǒu,bù kān fēng shù zuò qiū shēng。

胡直孺

宋洪州奉新人,字少汲,号西山老人。哲宗绍圣四年进士。钦宗靖康元年,以知应天府为东道都总管,为金人所执,不屈,久之得归。高宗绍兴元年为刑部尚书,兼权礼部尚书,官至兵部尚书兼侍读。工诗。有《西山老人集》。 胡直孺的作品>>

猜您喜欢

河朔同官倡和用山字韵

胡直孺

章句飘飘续小山,古风萧瑟笔追还。zhāng jù piāo piāo xù xiǎo shān,gǔ fēng xiāo sè bǐ zhuī hái。
海鹏共击三千里,铁马同归十二闲。hǎi péng gòng jī sān qiān lǐ,tiě mǎ tóng guī shí èr xián。
功业会看钟鼎上,声华已在搢绅间。gōng yè huì kàn zhōng dǐng shàng,shēng huá yǐ zài jìn shēn jiān。
他年记忆怜衰老,为报西川引一班。tā nián jì yì lián shuāi lǎo,wèi bào xī chuān yǐn yī bān。

送春

胡直孺

含酸梅子渐生仁,莺老花飞迹已陈。hán suān méi zi jiàn shēng rén,yīng lǎo huā fēi jì yǐ chén。
一夜南风摇斗柄,明朝烟柳不关春。yī yè nán fēng yáo dòu bǐng,míng cháo yān liǔ bù guān chūn。

春日

胡直孺

风云吹絮柳飞花,睡起钩帘日半斜。fēng yún chuī xù liǔ fēi huā,shuì qǐ gōu lián rì bàn xié。
四海随人双燕子,相逢处处作生涯。sì hǎi suí rén shuāng yàn zi,xiāng féng chù chù zuò shēng yá。