古诗词

三山旅夜

真山民

独坐本无况,凄凉更旅中。dú zuò běn wú kuàng,qī liáng gèng lǚ zhōng。
槛低檐碍月,窗破纸吟风。kǎn dī yán ài yuè,chuāng pò zhǐ yín fēng。
邻馆笛三弄,谯楼鼓二通。lín guǎn dí sān nòng,qiáo lóu gǔ èr tōng。
半觞聊自适,新荔擘轻红。bàn shāng liáo zì shì,xīn lì bāi qīng hóng。

真山民

宋处州丽水人。李生乔尝以为不愧其祖真德秀,故知姓真。自呼山民,因以称之。或云名桂芳。宋末进士。痛值乱亡,深自湮没。所至好题咏。有《真山民集》。 真山民的作品>>

猜您喜欢

客中遇乡友季芳远归省亲

真山民

河梁邂逅话襟期,猎猎西风透裌衣。hé liáng xiè hòu huà jīn qī,liè liè xī fēng tòu jiá yī。
酒脸未随红叶醉,乡心先逐白云飞。jiǔ liǎn wèi suí hóng yè zuì,xiāng xīn xiān zhú bái yún fēi。
客中送客难为别,山上安山胡不归。kè zhōng sòng kè nán wèi bié,shān shàng ān shān hú bù guī。
借使家书君可寄,此间无复问庭帏。jiè shǐ jiā shū jūn kě jì,cǐ jiān wú fù wèn tíng wéi。

山人家

真山民

片云隔断嶂西峰,三两山花屋角红。piàn yún gé duàn zhàng xī fēng,sān liǎng shān huā wū jiǎo hóng。
几亩桑麻春社后,数家鸡犬夕阳中。jǐ mǔ sāng má chūn shè hòu,shù jiā jī quǎn xī yáng zhōng。
拾薪涧底青裙妇,倚杖檐间白发翁。shí xīn jiàn dǐ qīng qún fù,yǐ zhàng yán jiān bái fā wēng。
我亦愿来同隐者,种桃早晚趁东风。wǒ yì yuàn lái tóng yǐn zhě,zhǒng táo zǎo wǎn chèn dōng fēng。

刘伯山寄隐

真山民

寄隐幽踪何处寻,春风十里薜萝深。jì yǐn yōu zōng hé chù xún,chūn fēng shí lǐ bì luó shēn。
青山不说是非事,黄鸟自赓长短吟。qīng shān bù shuō shì fēi shì,huáng niǎo zì gēng zhǎng duǎn yín。
百折畏途休著脚,十分明月是知心。bǎi zhé wèi tú xiū zhù jiǎo,shí fēn míng yuè shì zhī xīn。
不应误放桃花出,惹得渔翁话古今。bù yīng wù fàng táo huā chū,rě dé yú wēng huà gǔ jīn。

朱溪涧

真山民

路转峰回又一村,天寒大半掩柴门。lù zhuǎn fēng huí yòu yī cūn,tiān hán dà bàn yǎn chái mén。
云融山脊岚生翠,水嚼沙洲树出根。yún róng shān jí lán shēng cuì,shuǐ jué shā zhōu shù chū gēn。
任拥重裘风亦冷,未投荒店月先昏。rèn yōng zhòng qiú fēng yì lěng,wèi tóu huāng diàn yuè xiān hūn。
今宵只傍梅花宿,赢得清芬入梦魂。jīn xiāo zhǐ bàng méi huā sù,yíng dé qīng fēn rù mèng hún。

丹山书堂

真山民

作室悬知要肯堂,而翁家学颇增光。zuò shì xuán zhī yào kěn táng,ér wēng jiā xué pǒ zēng guāng。
一朝衿佩儒簪合,千古诗书屋壁香。yī cháo jīn pèi rú zān hé,qiān gǔ shī shū wū bì xiāng。
鉴曲烟霞归羽馆,钟山风月落僧房。jiàn qū yān xiá guī yǔ guǎn,zhōng shān fēng yuè luò sēng fáng。
如何只揭精庐扁,解续斯文气燄长。rú hé zhǐ jiē jīng lú biǎn,jiě xù sī wén qì yàn zhǎng。

闲中

真山民

敢咎章缝解误人,甘于闲处著闲身。gǎn jiù zhāng fèng jiě wù rén,gān yú xián chù zhù xián shēn。
腹中书在温仍熟,梦里诗成记不真。fù zhōng shū zài wēn réng shú,mèng lǐ shī chéng jì bù zhēn。
引鹤徐行三径晓,约梅同醉一壶春。yǐn hè xú xíng sān jìng xiǎo,yuē méi tóng zuì yī hú chūn。
今朝有喜谁知得,新换衔头号散民。jīn cháo yǒu xǐ shuí zhī dé,xīn huàn xián tóu hào sàn mín。

送云泉入山

真山民

薜萝丛里郁青青,别是幽栖一段清。bì luó cóng lǐ yù qīng qīng,bié shì yōu qī yī duàn qīng。
水色山光皆画本,蝉声禽语亦吟情。shuǐ sè shān guāng jiē huà běn,chán shēng qín yǔ yì yín qíng。
人今不改衣冠古,道重方知富贵轻。rén jīn bù gǎi yī guān gǔ,dào zhòng fāng zhī fù guì qīng。
为语俗交休见问,已从麋鹿订新盟。wèi yǔ sú jiāo xiū jiàn wèn,yǐ cóng mí lù dìng xīn méng。

冬暮小斋

真山民

布袜青鞋敝絮袍,松扉柴几小衡茅。bù wà qīng xié bì xù páo,sōng fēi chái jǐ xiǎo héng máo。
云酣才酿臈三月,梅吐又横春一梢。yún hān cái niàng là sān yuè,méi tǔ yòu héng chūn yī shāo。
炭为骤寒偏索价,酒因不饮懒论交。tàn wèi zhòu hán piān suǒ jià,jiǔ yīn bù yǐn lǎn lùn jiāo。
穷年兀兀从人笑,未用多方作解嘲。qióng nián wù wù cóng rén xiào,wèi yòng duō fāng zuò jiě cháo。

宿南峰寺

真山民

禅房花木锁深幽,借与诗人信宿留。chán fáng huā mù suǒ shēn yōu,jiè yǔ shī rén xìn sù liú。
幡影分来半廊月,磬声敲破一林秋。fān yǐng fēn lái bàn láng yuè,qìng shēng qiāo pò yī lín qiū。
僧偏好事能青眼,佛本无心亦白头。sēng piān hǎo shì néng qīng yǎn,fú běn wú xīn yì bái tóu。
试问青松峰外鹤,闲边曾见几人游。shì wèn qīng sōng fēng wài hè,xián biān céng jiàn jǐ rén yóu。

岁朝

真山民

画角声中旧岁除,新年喜气满屠苏。huà jiǎo shēng zhōng jiù suì chú,xīn nián xǐ qì mǎn tú sū。
阳和忽转冰霜后,元气更如天地初。yáng hé hū zhuǎn bīng shuāng hòu,yuán qì gèng rú tiān dì chū。
晚色催诗归草梦,春光随笔上桃符。wǎn sè cuī shī guī cǎo mèng,chūn guāng suí bǐ shàng táo fú。
闭门贺客相过少,静对梅花自看书。bì mén hè kè xiāng guò shǎo,jìng duì méi huā zì kàn shū。

春晓山行

真山民

风扫连阴作快晴,瘦筇伴我出山扃。fēng sǎo lián yīn zuò kuài qíng,shòu qióng bàn wǒ chū shān jiōng。
路从初日红边过,人在野花香里行。lù cóng chū rì hóng biān guò,rén zài yě huā xiāng lǐ xíng。
古木殊无趋世态,幽禽懒作弄春声。gǔ mù shū wú qū shì tài,yōu qín lǎn zuò nòng chūn shēng。
棕鞋踏遍山南北,只与白云相送迎。zōng xié tà biàn shān nán běi,zhǐ yǔ bái yún xiāng sòng yíng。

王廉使

真山民

鼻祖名高三谏官,耳孙玉立又台端。bí zǔ míng gāo sān jiàn guān,ěr sūn yù lì yòu tái duān。
气增浙左霜威动,面带终南山色寒。qì zēng zhè zuǒ shuāng wēi dòng,miàn dài zhōng nán shān sè hán。
揽辔肯教狼卧地,归班便合豸峨冠。lǎn pèi kěn jiào láng wò dì,guī bān biàn hé zhì é guān。
公馀诗兴清于雪,细嚼梅花入肺肝。gōng yú shī xīng qīng yú xuě,xì jué méi huā rù fèi gān。

幽兴

真山民

不赋千钟赋一箪,天公有意养痴顽。bù fù qiān zhōng fù yī dān,tiān gōng yǒu yì yǎng chī wán。
书犹能看未曾老,诗亦莫吟方是闲。shū yóu néng kàn wèi céng lǎo,shī yì mò yín fāng shì xián。
宽著庭除贪贮月,少栽竹树要观山。kuān zhù tíng chú tān zhù yuè,shǎo zāi zhú shù yào guān shān。
空阶两日无行迹,又上苔花几点斑。kōng jiē liǎng rì wú xíng jì,yòu shàng tái huā jǐ diǎn bān。

留槎阁寓感

真山民

俯仰乾坤为一嗟,西风原上夕阳斜。fǔ yǎng qián kūn wèi yī jiē,xī fēng yuán shàng xī yáng xié。
石麟已换延陵冢,银汉今无博望槎。shí lín yǐ huàn yán líng zhǒng,yín hàn jīn wú bó wàng chá。
前古英雄俱寂寞,黄昏灯火自諠哗。qián gǔ yīng xióng jù jì mò,huáng hūn dēng huǒ zì xuān huā。
不惟人事年年改,近日灵洲水没沙。bù wéi rén shì nián nián gǎi,jìn rì líng zhōu shuǐ méi shā。

题济川桥

真山民

十二阑干百尺台,登临洗尽眼中埃。shí èr lán gàn bǎi chǐ tái,dēng lín xǐ jǐn yǎn zhōng āi。
沙痕长与水吞吐,桥影不妨船往来。shā hén zhǎng yǔ shuǐ tūn tǔ,qiáo yǐng bù fáng chuán wǎng lái。
两岸楼台随世换,四山图画自天开。liǎng àn lóu tái suí shì huàn,sì shān tú huà zì tiān kāi。
槎边今古无穷思,都付西风酒一杯。chá biān jīn gǔ wú qióng sī,dōu fù xī fēng jiǔ yī bēi。
971234567