古诗词

念奴娇·熙春台宴同官

王迈

层台云外,阅古今、多少兴衰成败。céng tái yún wài,yuè gǔ jīn duō shǎo xīng shuāi chéng bài。
老木千章,若个是、南国甘棠遗爱。lǎo mù qiān zhāng,ruò gè shì nán guó gān táng yí ài。
群籁号风,繁阴蔽日,有此清凉界。qún lài hào fēng,fán yīn bì rì,yǒu cǐ qīng liáng jiè。
宾朋在坐,朗然心目明快。bīn péng zài zuò,lǎng rán xīn mù míng kuài。
更向会景亭前,登高吊古,此景何人会。gèng xiàng huì jǐng tíng qián,dēng gāo diào gǔ,cǐ jǐng hé rén huì。
岁岁春来春又去,独有灵台春在。suì suì chūn lái chūn yòu qù,dú yǒu líng tái chūn zài。
早稻炊香,晚禾摇穗,管取三登泰。zǎo dào chuī xiāng,wǎn hé yáo suì,guǎn qǔ sān dēng tài。
酿成春酒,把杯行乐须再。niàng chéng chūn jiǔ,bǎ bēi xíng lè xū zài。

王迈

南宋诗人,字实之,一作贯之。自号臞轩居士。今福建仙游县园庄镇(旧称慈孝里)人。嘉定十年(公元1217年)进士,经历南外睦宗院教授、漳州通判等职。为人刚直敢言,刘克庄曾以\"策好人争诵,名高士责全\"诗句相赠。后来他由于应诏直言,被台官弹劾而降职。淳熙中,主持邵武军事务,死后追封为司农少卿。 王迈的作品>>

猜您喜欢

嘲解十首

王迈

一相当朝总百官,升沉只在笑谈间。yī xiāng dāng cháo zǒng bǎi guān,shēng chén zhǐ zài xiào tán jiān。
及门炙手趋炎火,倾国将身靠泰山。jí mén zhì shǒu qū yán huǒ,qīng guó jiāng shēn kào tài shān。
子独何人蜉撼树,众皆重足虎当关。zi dú hé rén fú hàn shù,zhòng jiē zhòng zú hǔ dāng guān。
仙舟已到蓬莱境,却被波神勒取还。xiān zhōu yǐ dào péng lái jìng,què bèi bō shén lēi qǔ hái。

嘲解十首

王迈

孤士每蒙丞相嗔,人心不泯是非真。gū shì měi méng chéng xiāng chēn,rén xīn bù mǐn shì fēi zhēn。
瓘为苦语攻奸蔡,铨出危言忤老秦。guàn wèi kǔ yǔ gōng jiān cài,quán chū wēi yán wǔ lǎo qín。
此事古来曾有样,如今天下几无人。cǐ shì gǔ lái céng yǒu yàng,rú jīn tiān xià jǐ wú rén。
西山夫子深穷理,能以逢干作保身。xī shān fū zi shēn qióng lǐ,néng yǐ féng gàn zuò bǎo shēn。

嘲解十首

王迈

边尘四面逐云飞,正是英卢得志时。biān chén sì miàn zhú yún fēi,zhèng shì yīng lú dé zhì shí。
西洛故疆将克复,北军新锐属羁縻。xī luò gù jiāng jiāng kè fù,běi jūn xīn ruì shǔ jī mí。
智名功勇渠何欠,跋扈飞扬子过疑。zhì míng gōng yǒng qú hé qiàn,bá hù fēi yáng zi guò yí。
消得腾章来辨析,台臣虑患可无词。xiāo dé téng zhāng lái biàn xī,tái chén lǜ huàn kě wú cí。

嘲解十首

王迈

狄青心不负朝廷,跋扈人疑渐有萌。dí qīng xīn bù fù cháo tíng,bá hù rén yí jiàn yǒu méng。
琦不押班婴众怒,浚私铸印被台评。qí bù yā bān yīng zhòng nù,jùn sī zhù yìn bèi tái píng。
钜公未免忧清议,之子如何讳此名。jù gōng wèi miǎn yōu qīng yì,zhī zi rú hé huì cǐ míng。
若使满朝无一语,晚唐藩镇祸胎成。ruò shǐ mǎn cháo wú yī yǔ,wǎn táng fān zhèn huò tāi chéng。

嘲解十首

王迈

西山名节太峥嵘,洪魏同时俱有声。xī shān míng jié tài zhēng róng,hóng wèi tóng shí jù yǒu shēng。
斥去不妨为宝庆,出来亦只做端平。chì qù bù fáng wèi bǎo qìng,chū lái yì zhǐ zuò duān píng。
事师如子何为谄,植党旁人笑好名。shì shī rú zi hé wèi chǎn,zhí dǎng páng rén xiào hǎo míng。
婺女谏官良解事,正邪辨析极分明。wù nǚ jiàn guān liáng jiě shì,zhèng xié biàn xī jí fēn míng。

嘲解十首

王迈

三贤千载共襟期,出处存亡同一时。sān xián qiān zài gòng jīn qī,chū chù cún wáng tóng yī shí。
吾道非耶天讵测,斯人已矣我畴依。wú dào fēi yé tiān jù cè,sī rén yǐ yǐ wǒ chóu yī。
希文若在甘为党,邢恕无知却背师。xī wén ruò zài gān wèi dǎng,xíng shù wú zhī què bèi shī。
坐此褫官吾不恨,恨他同传是韩非。zuò cǐ chǐ guān wú bù hèn,hèn tā tóng chuán shì hán fēi。

嘲解十首

王迈

君臣大义等乾坤,兄弟何曾系大伦。jūn chén dà yì děng qián kūn,xiōng dì hé céng xì dà lún。
齐霸分明诛子纠,唐宗决裂用雠臣。qí bà fēn míng zhū zi jiū,táng zōng jué liè yòng chóu chén。
向时诸老空饶舌,何物狂生又犯鳞。xiàng shí zhū lǎo kōng ráo shé,hé wù kuáng shēng yòu fàn lín。
一自蒋坡新语出,斯知世有读书人。yī zì jiǎng pō xīn yǔ chū,sī zhī shì yǒu dú shū rén。

嘲解十首

王迈

霸者成功如彼卑,孔门童子耻称之。bà zhě chéng gōng rú bǐ bēi,kǒng mén tóng zi chǐ chēng zhī。
尽伦大舜斯为至,有过周公不亦宜。jǐn lún dà shùn sī wèi zhì,yǒu guò zhōu gōng bù yì yí。
古者责难诚意切,今人逢恶大经隳。gǔ zhě zé nán chéng yì qiè,jīn rén féng è dà jīng huī。
若教新语宜垂世,可废八章棠棣诗。ruò jiào xīn yǔ yí chuí shì,kě fèi bā zhāng táng dì shī。

寄婺倅张同年渭叟并简其婿黄元辅自然二首

王迈

江峰映带武夷青,几度携筇此地行。jiāng fēng yìng dài wǔ yí qīng,jǐ dù xié qióng cǐ dì xíng。
韵士魁人钟间气,冰翁玉婿并时名。yùn shì kuí rén zhōng jiān qì,bīng wēng yù xù bìng shí míng。
世方争效十钻巧,渠自不贪三字荣。shì fāng zhēng xiào shí zuān qiǎo,qú zì bù tān sān zì róng。
料得平章风月暇,家书一阅万金轻。liào dé píng zhāng fēng yuè xiá,jiā shū yī yuè wàn jīn qīng。

寄婺倅张同年渭叟并简其婿黄元辅自然二首

王迈

同登当日鬓犹青,宦路还如跛鳖行。tóng dēng dāng rì bìn yóu qīng,huàn lù hái rú bǒ biē xíng。
莳药山阿非贵相,叩头殿下得狂名。shí yào shān ā fēi guì xiāng,kòu tóu diàn xià dé kuáng míng。
著书平屋千年记,堆笏盈床一饷荣。zhù shū píng wū qiān nián jì,duī hù yíng chuáng yī xiǎng róng。
安乐窝中无别法,只将世累放教轻。ān lè wō zhōng wú bié fǎ,zhǐ jiāng shì lèi fàng jiào qīng。

和刘编修潜夫读近报蒋岘被逐二首

王迈

读报欣然共赋诗,古来忠佞各殊岐。dú bào xīn rán gòng fù shī,gǔ lái zhōng nìng gè shū qí。
彼犹愧见蒋颖叔,君盍自期刘器之。bǐ yóu kuì jiàn jiǎng yǐng shū,jūn hé zì qī liú qì zhī。
恶草剪除虽一快,芳兰销歇已多时。è cǎo jiǎn chú suī yī kuài,fāng lán xiāo xiē yǐ duō shí。
怀哉康节先生语,作事莫教人绉眉。huái zāi kāng jié xiān shēng yǔ,zuò shì mò jiào rén zhòu méi。

和刘编修潜夫读近报蒋岘被逐二首

王迈

两载相依笑陆沉,鹑衣不羡锦为衾。liǎng zài xiāng yī xiào lù chén,chún yī bù xiàn jǐn wèi qīn。
渠侬眩耀麒麟楦,我辈翻腾驽骥吟。qú nóng xuàn yào qí lín xuàn,wǒ bèi fān téng nú jì yín。
朝去一凶忧稍歇,边留五大祸尤深。cháo qù yī xiōng yōu shāo xiē,biān liú wǔ dà huò yóu shēn。
栋梁培植谁之责,莫遣斧斤终日寻。dòng liáng péi zhí shuí zhī zé,mò qiǎn fǔ jīn zhōng rì xún。

挽赵东岩简叔彦侯四首

王迈

已矣东岩不憗遗,年来雅道日陵夷。yǐ yǐ dōng yán bù yìn yí,nián lái yǎ dào rì líng yí。
臞儒得似颜徒几,良吏能为结辈谁。qú rú dé shì yán tú jǐ,liáng lì néng wèi jié bèi shuí。
此老清修如玉屑,当官恳恻念茅茨。cǐ lǎo qīng xiū rú yù xiè,dāng guān kěn cè niàn máo cí。
可怜一夜长庚陨,空使人怀殄瘁悲。kě lián yī yè zhǎng gēng yǔn,kōng shǐ rén huái tiǎn cuì bēi。

挽赵东岩简叔彦侯四首

王迈

建炎戎马满神京,殿撰横身活一城。jiàn yán róng mǎ mǎn shén jīng,diàn zhuàn héng shēn huó yī chéng。
时宰忌功无表劝,老天福善自分明。shí zǎi jì gōng wú biǎo quàn,lǎo tiān fú shàn zì fēn míng。
人称簪绂一门盛,公是瑛瑶间世生。rén chēng zān fú yī mén shèng,gōng shì yīng yáo jiān shì shēng。
珍重西山遗事跋,他年收入史官评。zhēn zhòng xī shān yí shì bá,tā nián shōu rù shǐ guān píng。

挽赵东岩简叔彦侯四首

王迈

夔州归后圣于诗,到墨池来字更奇。kuí zhōu guī hòu shèng yú shī,dào mò chí lái zì gèng qí。
岳后前驱护丹灶,湘灵起舞听朱徽。yuè hòu qián qū hù dān zào,xiāng líng qǐ wǔ tīng zhū huī。
经行一梦游仙枕,遗爱千年堕泪碑。jīng xíng yī mèng yóu xiān zhěn,yí ài qiān nián duò lèi bēi。
俗物茫茫留不住,化为辽鹤入云飞。sú wù máng máng liú bù zhù,huà wèi liáo hè rù yún fēi。