古诗词

送李秀才为道士

吴可

圣泽朝来净世缘,不教仙骨堕儒门。shèng zé cháo lái jìng shì yuán,bù jiào xiān gǔ duò rú mén。
金龟换酒当年客,白鹿升天后世孙。jīn guī huàn jiǔ dāng nián kè,bái lù shēng tiān hòu shì sūn。
泉石招君友猿鹤,利名怜我醉朝昏。quán shí zhāo jūn yǒu yuán hè,lì míng lián wǒ zuì cháo hūn。
麻衣笑著掉头去,何处抱琴追绮园。má yī xiào zhù diào tóu qù,hé chù bào qín zhuī qǐ yuán。

吴可

宋建康人,字思道。原名默。徽宗大观三年进士。尝以诗谒苏轼、刘安世,得二人称勉。为蔡绦所用,又出入梁师成之门。累官至团练使。宣和末避战乱辞官,责授武节大夫致仕。有诗名,兼长于词。主张学诗当以杜甫为体,以苏轼、黄庭坚为用。有《藏海居士集》、《藏海诗话》。 吴可的作品>>

猜您喜欢

九日

吴可

佳节初回苦未凉,疏林高下半青黄。jiā jié chū huí kǔ wèi liáng,shū lín gāo xià bàn qīng huáng。
佩茱颇喜人犹健,采菊还怜蝶尚狂。pèi zhū pǒ xǐ rén yóu jiàn,cǎi jú hái lián dié shàng kuáng。
不惜登山聊举句,欲因戏马漫擎苍。bù xī dēng shān liáo jǔ jù,yù yīn xì mǎ màn qíng cāng。
笑攲醉帽归来晚,稍觉幽庭月似霜。xiào qī zuì mào guī lái wǎn,shāo jué yōu tíng yuè shì shuāng。

次韵黄簿九日

吴可

客里登高意若何,笑扶藜杖兴还多。kè lǐ dēng gāo yì ruò hé,xiào fú lí zhàng xīng hái duō。
叶金委地谁能布,山剑横天不受磨。yè jīn wěi dì shuí néng bù,shān jiàn héng tiān bù shòu mó。
随遇可无挥翰手,感时空有断肠歌。suí yù kě wú huī hàn shǒu,gǎn shí kōng yǒu duàn cháng gē。
尚怜把菊烟尘外,自镜衰容半欲酡。shàng lián bǎ jú yān chén wài,zì jìng shuāi róng bàn yù tuó。

寄米元晖

吴可

田庐寂寂近塘坳,仕路纷纷久绝交。tián lú jì jì jìn táng ào,shì lù fēn fēn jiǔ jué jiāo。
多病未能从五柳,避喧端欲老三茅。duō bìng wèi néng cóng wǔ liǔ,bì xuān duān yù lǎo sān máo。
白云那忍闲归岫,紫燕空惭漫累巢。bái yún nà rěn xián guī xiù,zǐ yàn kōng cán màn lèi cháo。
闻道金坛有仙隐,梦回清月堕林梢。wén dào jīn tán yǒu xiān yǐn,mèng huí qīng yuè duò lín shāo。

次韵刘元举子规

吴可

蜀魄悲鸣楚国春,试凭清些与招魂。shǔ pò bēi míng chǔ guó chūn,shì píng qīng xiē yǔ zhāo hún。
柔肠欲断云横岭,幽梦初回月挂村。róu cháng yù duàn yún héng lǐng,yōu mèng chū huí yuè guà cūn。
客舍花光随野水,故园柳色负柴门。kè shě huā guāng suí yě shuǐ,gù yuán liǔ sè fù chái mén。
饱闻锦里无穷乐,早晚归来访子孙。bǎo wén jǐn lǐ wú qióng lè,zǎo wǎn guī lái fǎng zi sūn。

野步

吴可

密竹藏啼鸟,荒村起白烟。mì zhú cáng tí niǎo,huāng cūn qǐ bái yān。
人行秋色里,家在夕阳边。rén xíng qiū sè lǐ,jiā zài xī yáng biān。

夜坐

吴可

索索风摇幕,亭亭月过墙。suǒ suǒ fēng yáo mù,tíng tíng yuè guò qiáng。
晴雷推粉磨,夜雨压槽床。qíng léi tuī fěn mó,yè yǔ yā cáo chuáng。

春霁

吴可

南国春光一半归,杏花零落雨霏微。nán guó chūn guāng yī bàn guī,xìng huā líng luò yǔ fēi wēi。
新晴院宇寒犹在,晓絮欺风不肯飞。xīn qíng yuàn yǔ hán yóu zài,xiǎo xù qī fēng bù kěn fēi。

春晚

吴可

门外绿杨啼乳鸦,弄黄梅子压枝斜。mén wài lǜ yáng tí rǔ yā,nòng huáng méi zi yā zhī xié。
残书读罢无功课,绕径来寻未落花。cán shū dú bà wú gōng kè,rào jìng lái xún wèi luò huā。

春晚

吴可

蜂儿撷蕊趁花心,燕子衔泥掠柳阴。fēng ér xié ruǐ chèn huā xīn,yàn zi xián ní lüè liǔ yīn。
处处浸秧黄乍吐,护田肥水半篙深。chù chù jìn yāng huáng zhà tǔ,hù tián féi shuǐ bàn gāo shēn。

踏青

吴可

幽居懒慢养馀生,强为春风处处行。yōu jū lǎn màn yǎng yú shēng,qiáng wèi chūn fēng chù chù xíng。
藉草弄花终少味,寻山爱竹尚多情。jí cǎo nòng huā zhōng shǎo wèi,xún shān ài zhú shàng duō qíng。

过巢邑

吴可

竹杖芒鞋蹋短篷,没篙春水饱帆风。zhú zhàng máng xié tà duǎn péng,méi gāo chūn shuǐ bǎo fān fēng。
两关三寺山无数,尽在蒙蒙烟雨中。liǎng guān sān sì shān wú shù,jǐn zài méng méng yān yǔ zhōng。

村居

吴可

凿井耕田仅万家,农夫农妇毕丝麻。záo jǐng gēng tián jǐn wàn jiā,nóng fū nóng fù bì sī má。
夜来得雨陂塘足,村北村南罢踏车。yè lái dé yǔ bēi táng zú,cūn běi cūn nán bà tà chē。

荒陂

吴可

荒陂终日水车鸣,村北村南共一声。huāng bēi zhōng rì shuǐ chē míng,cūn běi cūn nán gòng yī shēng。
掠面轻风吹小雨,鄙夫诗向此时成。lüè miàn qīng fēng chuī xiǎo yǔ,bǐ fū shī xiàng cǐ shí chéng。

吴可

秋色何妨陪露菊,岁寒真欲友霜筠。qiū sè hé fáng péi lù jú,suì hán zhēn yù yǒu shuāng yún。
只应涧底桃花笑,苦爱微官不避秦。zhǐ yīng jiàn dǐ táo huā xiào,kǔ ài wēi guān bù bì qín。

晚步

吴可

野树疏疏透夕阳,归鸦零乱不成行。yě shù shū shū tòu xī yáng,guī yā líng luàn bù chéng xíng。
春风可是闲来往,时送江梅一阵香。chūn fēng kě shì xián lái wǎng,shí sòng jiāng méi yī zhèn xiāng。
601234