古诗词

吴可

即事

吴可

劲敌谋应大,春来势转雄。jìn dí móu yīng dà,chūn lái shì zhuǎn xióng。
烽烟惊北阙,鼙鼓战东风。fēng yān jīng běi quē,pí gǔ zhàn dōng fēng。
雪舞愁云外,花飞泪眼中。xuě wǔ chóu yún wài,huā fēi lèi yǎn zhōng。
翠华行乐处,戈甲照寒空。cuì huá xíng lè chù,gē jiǎ zhào hán kōng。

寄李道夫

吴可

乱后时通问,飘流尚此身。luàn hòu shí tōng wèn,piāo liú shàng cǐ shēn。
干戈伤白发,桃李自青春。gàn gē shāng bái fā,táo lǐ zì qīng chūn。
故国田畴远,殊方盗贼频。gù guó tián chóu yuǎn,shū fāng dào zéi pín。
知君怀老伴,诗酒慰情亲。zhī jūn huái lǎo bàn,shī jiǔ wèi qíng qīn。

游清凉寺

吴可

延步石城坞,迢迢去兴长。yán bù shí chéng wù,tiáo tiáo qù xīng zhǎng。
野田耕晚雪,寒树倚斜阳。yě tián gēng wǎn xuě,hán shù yǐ xié yáng。
载酒追狂客,论才得漫郎。zài jiǔ zhuī kuáng kè,lùn cái dé màn láng。
无因遂高蹈,时复借山房。wú yīn suì gāo dǎo,shí fù jiè shān fáng。

养竹

吴可

渭川分一种,亲植隐岩东。wèi chuān fēn yī zhǒng,qīn zhí yǐn yán dōng。
有实终来凤,无心自化龙。yǒu shí zhōng lái fèng,wú xīn zì huà lóng。
疏阴留夜月,清韵起秋风。shū yīn liú yè yuè,qīng yùn qǐ qiū fēng。
待养鳌竿就,沧溟作钓翁。dài yǎng áo gān jiù,cāng míng zuò diào wēng。

登临川城

吴可

时危伤去国,岁晚强登城。shí wēi shāng qù guó,suì wǎn qiáng dēng chéng。
过雁书难问,穷途泪欲倾。guò yàn shū nán wèn,qióng tú lèi yù qīng。
江湖归客梦,梅柳故园情。jiāng hú guī kè mèng,méi liǔ gù yuán qíng。
倚杖空凝伫,行藏竟不成。yǐ zhàng kōng níng zhù,xíng cáng jìng bù chéng。

怀归

吴可

久客江湖远,频年道路艰。jiǔ kè jiāng hú yuǎn,pín nián dào lù jiān。
干戈侵海内,猿鹤老山间。gàn gē qīn hǎi nèi,yuán hè lǎo shān jiān。
地僻林泉古,云深日月闲。dì pì lín quán gǔ,yún shēn rì yuè xián。
馀生犹转徙,清梦绕柴关。yú shēng yóu zhuǎn xǐ,qīng mèng rào chái guān。

友人惠笋豉

吴可

野税那知笋豉香,伊蒲淡泊喜初尝。yě shuì nà zhī sǔn shì xiāng,yī pú dàn pō xǐ chū cháng。
自怜老去能忘肉,谁谓朝来已彻姜。zì lián lǎo qù néng wàng ròu,shuí wèi cháo lái yǐ chè jiāng。
脍玉有名污净供,莼丝无味诳枯肠。kuài yù yǒu míng wū jìng gōng,chún sī wú wèi kuáng kū cháng。
此君苗裔风流在,三韭何须学庾郎。cǐ jūn miáo yì fēng liú zài,sān jiǔ hé xū xué yǔ láng。

谢友人约居横林

吴可

远烦招隐费长吟,缓急方知故旧心。yuǎn fán zhāo yǐn fèi zhǎng yín,huǎn jí fāng zhī gù jiù xīn。
怀土若为家直渎,避喧真欲客横林。huái tǔ ruò wèi jiā zhí dú,bì xuān zhēn yù kè héng lín。
人材何敢追连璧,气类聊能拟断金。rén cái hé gǎn zhuī lián bì,qì lèi liáo néng nǐ duàn jīn。
卜筑要须孤绝处,落花流水恐相寻。bo zhù yào xū gū jué chù,luò huā liú shuǐ kǒng xiāng xún。

春雪后寄范长民

吴可

回首长安泪满衣,东风如旧鬓成丝。huí shǒu zhǎng ān lèi mǎn yī,dōng fēng rú jiù bìn chéng sī。
扶持衰病元无术,感叹飘零漫有诗。fú chí shuāi bìng yuán wú shù,gǎn tàn piāo líng màn yǒu shī。
那信梦魂随北雁,忍看霜雪满南枝。nà xìn mèng hún suí běi yàn,rěn kàn shuāng xuě mǎn nán zhī。
幽居只合从公等,自笑年来见事迟。yōu jū zhǐ hé cóng gōng děng,zì xiào nián lái jiàn shì chí。

呈秦楚材

吴可

倒指烟尘岁月深,引杯看剑漫悲吟。dào zhǐ yān chén suì yuè shēn,yǐn bēi kàn jiàn màn bēi yín。
平生自叹雕虫手,末路空惭舐犊心。píng shēng zì tàn diāo chóng shǒu,mò lù kōng cán shì dú xīn。
剩喜星郎上云汉,苦怜鹤发避山林。shèng xǐ xīng láng shàng yún hàn,kǔ lián hè fā bì shān lín。
君家伯仲真廊庙,痛为中兴惜寸阴。jūn jiā bó zhòng zhēn láng miào,tòng wèi zhōng xīng xī cùn yīn。

和人闻笛

吴可

邻笛声哀不自安,转移宫调几多般。lín dí shēng āi bù zì ān,zhuǎn yí gōng diào jǐ duō bān。
梦回飞蝶三千里,月照高楼十二栏。mèng huí fēi dié sān qiān lǐ,yuè zhào gāo lóu shí èr lán。
别鹤唳长秋露重,老龙吟苦夜潭寒。bié hè lì zhǎng qiū lù zhòng,lǎo lóng yín kǔ yè tán hán。
清愁一晌知何限,待启菱花向晓看。qīng chóu yī shǎng zhī hé xiàn,dài qǐ líng huā xiàng xiǎo kàn。

簇翠亭

吴可

此老作亭苍翠间,定知胸次有东山。cǐ lǎo zuò tíng cāng cuì jiān,dìng zhī xiōng cì yǒu dōng shān。
朝阳破雾烘林影,醉袖扶花绕髻鬟。cháo yáng pò wù hōng lín yǐng,zuì xiù fú huā rào jì huán。
露警丹哥传妙响,云眠碧友自清闲。lù jǐng dān gē chuán miào xiǎng,yún mián bì yǒu zì qīng xián。
欲专一壑从来事,回首尘埃亦厚颜。yù zhuān yī hè cóng lái shì,huí shǒu chén āi yì hòu yán。

庐山香林访赵德麟

吴可

舣舟星渚得幽寻,问讯先生隐翠岑。yǐ zhōu xīng zhǔ dé yōu xún,wèn xùn xiān shēng yǐn cuì cén。
欲礼光明依净社,便随气类老香林。yù lǐ guāng míng yī jìng shè,biàn suí qì lèi lǎo xiāng lín。
貂金且换陶潜醉,囊锦聊追白傅吟。diāo jīn qiě huàn táo qián zuì,náng jǐn liáo zhuī bái fù yín。
坡客飘零有公在,与谁挥泪说知音。pō kè piāo líng yǒu gōng zài,yǔ shuí huī lèi shuō zhī yīn。

探梅

吴可

柳未摇金草未芽,寻幽逸兴属诗家。liǔ wèi yáo jīn cǎo wèi yá,xún yōu yì xīng shǔ shī jiā。
不辞山下五六里,为爱枝头三四花。bù cí shān xià wǔ liù lǐ,wèi ài zhī tóu sān sì huā。
喷月清香犹吝惜,印溪疏影恣横斜。pēn yuè qīng xiāng yóu lìn xī,yìn xī shū yǐng zì héng xié。
固应羞涩怯寒峭,结子成阴已有涯。gù yīng xiū sè qiè hán qiào,jié zi chéng yīn yǐ yǒu yá。

送李秀才为道士

吴可

圣泽朝来净世缘,不教仙骨堕儒门。shèng zé cháo lái jìng shì yuán,bù jiào xiān gǔ duò rú mén。
金龟换酒当年客,白鹿升天后世孙。jīn guī huàn jiǔ dāng nián kè,bái lù shēng tiān hòu shì sūn。
泉石招君友猿鹤,利名怜我醉朝昏。quán shí zhāo jūn yǒu yuán hè,lì míng lián wǒ zuì cháo hūn。
麻衣笑著掉头去,何处抱琴追绮园。má yī xiào zhù diào tóu qù,hé chù bào qín zhuī qǐ yuán。

豫章道中

吴可

仆已疲劳马已颓,忍能日日犯风埃。pū yǐ pí láo mǎ yǐ tuí,rěn néng rì rì fàn fēng āi。
前山断处后山出,旧雨晴时新雨来。qián shān duàn chù hòu shān chū,jiù yǔ qíng shí xīn yǔ lái。
梅子有情沿路熟,麦花无数及时开。méi zi yǒu qíng yán lù shú,mài huā wú shù jí shí kāi。
一春客里消磨尽,举眼豫章安在哉。yī chūn kè lǐ xiāo mó jǐn,jǔ yǎn yù zhāng ān zài zāi。

九日

吴可

佳节初回苦未凉,疏林高下半青黄。jiā jié chū huí kǔ wèi liáng,shū lín gāo xià bàn qīng huáng。
佩茱颇喜人犹健,采菊还怜蝶尚狂。pèi zhū pǒ xǐ rén yóu jiàn,cǎi jú hái lián dié shàng kuáng。
不惜登山聊举句,欲因戏马漫擎苍。bù xī dēng shān liáo jǔ jù,yù yīn xì mǎ màn qíng cāng。
笑攲醉帽归来晚,稍觉幽庭月似霜。xiào qī zuì mào guī lái wǎn,shāo jué yōu tíng yuè shì shuāng。

次韵黄簿九日

吴可

客里登高意若何,笑扶藜杖兴还多。kè lǐ dēng gāo yì ruò hé,xiào fú lí zhàng xīng hái duō。
叶金委地谁能布,山剑横天不受磨。yè jīn wěi dì shuí néng bù,shān jiàn héng tiān bù shòu mó。
随遇可无挥翰手,感时空有断肠歌。suí yù kě wú huī hàn shǒu,gǎn shí kōng yǒu duàn cháng gē。
尚怜把菊烟尘外,自镜衰容半欲酡。shàng lián bǎ jú yān chén wài,zì jìng shuāi róng bàn yù tuó。

寄米元晖

吴可

田庐寂寂近塘坳,仕路纷纷久绝交。tián lú jì jì jìn táng ào,shì lù fēn fēn jiǔ jué jiāo。
多病未能从五柳,避喧端欲老三茅。duō bìng wèi néng cóng wǔ liǔ,bì xuān duān yù lǎo sān máo。
白云那忍闲归岫,紫燕空惭漫累巢。bái yún nà rěn xián guī xiù,zǐ yàn kōng cán màn lèi cháo。
闻道金坛有仙隐,梦回清月堕林梢。wén dào jīn tán yǒu xiān yǐn,mèng huí qīng yuè duò lín shāo。

次韵刘元举子规

吴可

蜀魄悲鸣楚国春,试凭清些与招魂。shǔ pò bēi míng chǔ guó chūn,shì píng qīng xiē yǔ zhāo hún。
柔肠欲断云横岭,幽梦初回月挂村。róu cháng yù duàn yún héng lǐng,yōu mèng chū huí yuè guà cūn。
客舍花光随野水,故园柳色负柴门。kè shě huā guāng suí yě shuǐ,gù yuán liǔ sè fù chái mén。
饱闻锦里无穷乐,早晚归来访子孙。bǎo wén jǐn lǐ wú qióng lè,zǎo wǎn guī lái fǎng zi sūn。
611234