古诗词

题玉岩

李传

良时渐近一归新,人物熙熙乐此春。liáng shí jiàn jìn yī guī xīn,rén wù xī xī lè cǐ chūn。
石磴屈盘登绝顶,岩高虚寂断纤尘。shí dèng qū pán dēng jué dǐng,yán gāo xū jì duàn xiān chén。
登临疑是壶中景,谈笑真同物外人。dēng lín yí shì hú zhōng jǐng,tán xiào zhēn tóng wù wài rén。
可是英灵招隐逸,芳名千载起兹辰。kě shì yīng líng zhāo yǐn yì,fāng míng qiān zài qǐ zī chén。

李传

宋通州人。神宗元丰间进士。钦宗为太子时任侍讲。钦宗即位,赐水晶斧以旌其明断。后知汉州。 李传的作品>>

猜您喜欢

题玉岩

李传

雨馀山色一番新,物态民情若遇春。yǔ yú shān sè yī fān xīn,wù tài mín qíng ruò yù chūn。
正好凭高飘逸兴,便教避世出红尘。zhèng hǎo píng gāo piāo yì xīng,biàn jiào bì shì chū hóng chén。
再登云外通天路,就见岩中慕道人。zài dēng yún wài tōng tiān lù,jiù jiàn yán zhōng mù dào rén。
俯仰熙和都得意,心欢手舞喜逢辰。fǔ yǎng xī hé dōu dé yì,xīn huān shǒu wǔ xǐ féng chén。