古诗词

浮远堂

吴汉英

天险东南限此江,支分暨水北为阳。tiān xiǎn dōng nán xiàn cǐ jiāng,zhī fēn jì shuǐ běi wèi yáng。
孤山不动婴潮怒,客艇飞来说路长。gū shān bù dòng yīng cháo nù,kè tǐng fēi lái shuō lù zhǎng。
槛外烟云如出没,坐中顷刻变炎凉。kǎn wài yān yún rú chū méi,zuò zhōng qǐng kè biàn yán liáng。
裴回顿觉尘缨绊,一曲沧浪酬月光。péi huí dùn jué chén yīng bàn,yī qū cāng làng chóu yuè guāng。

吴汉英

宋江阴人,字长卿。孝宗乾道五年进士。官湖南运幕。时陈傅良为转运使。讲学岳麓书院,汉英标毋自欺之旨,大为傅良所重。以荐知繁昌,通判滁州,有政绩。累迁大理丞。宁宗嘉定元年除大宗正丞,权兵部郎。为史弥远所忌,罢官奉祠归。有《归休集》。 吴汉英的作品>>

猜您喜欢