古诗词

赠胡季昭

宋自适

凛凛庐陵一澹翁,飞扬复起振高风。lǐn lǐn lú líng yī dàn wēng,fēi yáng fù qǐ zhèn gāo fēng。
周无二叔圣何别,商有三仁道则同。zhōu wú èr shū shèng hé bié,shāng yǒu sān rén dào zé tóng。
孤迹本如云出岫,清名应比日行空。gū jì běn rú yún chū xiù,qīng míng yīng bǐ rì xíng kōng。
翩翩雁影梅花外,雪片飞来酒对中。piān piān yàn yǐng méi huā wài,xuě piàn fēi lái jiǔ duì zhōng。

宋自适

宋婺州金华人,字正甫,号清隐。宋甡长子。与弟自道、自逢、自逊等六人皆承家学。真德秀尝跋其诗集,颇爱其诗。 宋自适的作品>>

猜您喜欢

谢馈药

宋自适

投老如僧不出家,羸躯无奈病相加。tóu lǎo rú sēng bù chū jiā,léi qū wú nài bìng xiāng jiā。
头旋似倚当风柳,目眩如看隔雾花。tóu xuán shì yǐ dāng fēng liǔ,mù xuàn rú kàn gé wù huā。
高束诗书参素问,尽抛琴剑学丹砂。gāo shù shī shū cān sù wèn,jǐn pāo qín jiàn xué dān shā。
旧时载酒今怀药,解识扬雄独有巴。jiù shí zài jiǔ jīn huái yào,jiě shí yáng xióng dú yǒu bā。

咏猿

宋自适

生长楩楠紫翠间,攀翻接手饮潺湲。shēng zhǎng pián nán zǐ cuì jiān,pān fān jiē shǒu yǐn chán yuán。
卧惊落叶霜华重,叫彻山空月影闲。wò jīng luò yè shuāng huá zhòng,jiào chè shān kōng yuè yǐng xián。
蹭蹬失身拘竹栅,飘萧飞梦绕松关。cèng dēng shī shēn jū zhú zhà,piāo xiāo fēi mèng rào sōng guān。
平生捷巧何由逞,缩臂无言看远山。píng shēng jié qiǎo hé yóu chěng,suō bì wú yán kàn yuǎn shān。

送谦父弟

宋自适

日用功夫在细微,行逢碍处便须疑。rì yòng gōng fū zài xì wēi,xíng féng ài chù biàn xū yí。
高言怕被空虚笑,阔步先防堕落时。gāo yán pà bèi kōng xū xiào,kuò bù xiān fáng duò luò shí。

早行

宋自适

西郊云起白漫漫,近树遥峰欲辨难。xī jiāo yún qǐ bái màn màn,jìn shù yáo fēng yù biàn nán。
山下几多迷路者,人间方梦大槐安。shān xià jǐ duō mí lù zhě,rén jiān fāng mèng dà huái ān。

赠画士陈兄

宋自适

解衣盘礴任猜疑,神悟如狂又似痴。jiě yī pán bó rèn cāi yí,shén wù rú kuáng yòu shì chī。
学到却须坚自守,世间绝艺少人知。xué dào què xū jiān zì shǒu,shì jiān jué yì shǎo rén zhī。

赠医齿道人

宋自适

病欺年去故相加,要害先攻两辅车。bìng qī nián qù gù xiāng jiā,yào hài xiān gōng liǎng fǔ chē。
解后神工如掇拾,愧无樽酒对榴花。jiě hòu shén gōng rú duō shí,kuì wú zūn jiǔ duì liú huā。