古诗词

腊月一日咏雪二十韵简潘都干

项安世

忽见纷然堕,方惊甚矣衰。hū jiàn fēn rán duò,fāng jīng shén yǐ shuāi。
已拚蓬换鬓,其奈粟生肌。yǐ pàn péng huàn bìn,qí nài sù shēng jī。
忆昔如黄犊,当轩塑白狮。yì xī rú huáng dú,dāng xuān sù bái shī。
踏模鞋透指,印貌面皴皮。tà mó xié tòu zhǐ,yìn mào miàn cūn pí。
衮作毬行地,团成烛照帷。gǔn zuò qiú xíng dì,tuán chéng zhú zhào wéi。
檐冰充铎振,盆冻当钲捶。yán bīng chōng duó zhèn,pén dòng dāng zhēng chuí。
壮岁身仍健,边城景又奇。zhuàng suì shēn réng jiàn,biān chéng jǐng yòu qí。
高楼观乱落,平野看横吹。gāo lóu guān luàn luò,píng yě kàn héng chuī。
犬跃凌晨出,骢骄尽夜驰。quǎn yuè líng chén chū,cōng jiāo jǐn yè chí。
三杯羞饮帐,百韵笑僵歧。sān bēi xiū yǐn zhàng,bǎi yùn xiào jiāng qí。
往事今如梦,前欢竟是谁。wǎng shì jīn rú mèng,qián huān jìng shì shuí。
非干为客苦,不是罢官悲。fēi gàn wèi kè kǔ,bù shì bà guān bēi。
溜响关门听,阶明映牖窥。liū xiǎng guān mén tīng,jiē míng yìng yǒu kuī。
探深时遣婢,嘬冷更防儿。tàn shēn shí qiǎn bì,chuài lěng gèng fáng ér。
喜妇添红炭,娱亲奉绿卮。xǐ fù tiān hóng tàn,yú qīn fèng lǜ zhī。
不知戎幕出,何处蹇驴骑。bù zhī róng mù chū,hé chù jiǎn lǘ qí。
上将分羔酒,诸军击鹜池。shàng jiāng fēn gāo jiǔ,zhū jūn jī wù chí。
定须吟铁甲,应不恋金丝。dìng xū yín tiě jiǎ,yīng bù liàn jīn sī。
樵足钟山顶,渔蓑淮水涯。qiáo zú zhōng shān dǐng,yú suō huái shuǐ yá。
金陵无限思,有底句来迟。jīn líng wú xiàn sī,yǒu dǐ jù lái chí。

项安世

宋江陵人,字平父。孝宗淳熙二年进士。除秘书正字,光宗以疾不过重华宫,上书言之,迁校书郎。宁宗即位,应诏言应省减养兵及宫掖之费。庆元间,率馆职上书请留朱熹,被劾,以伪党罢。开禧间,复起知鄂州,迁户部员外郎、湖广总领。后以直龙图阁为湖南转运判官,寻因用台章夺职。有《易玩辞》、《项氏家说》、《平庵悔稿》。 项安世的作品>>

猜您喜欢

观潮

项安世

张王偏宜月,雄豪更得秋。zhāng wáng piān yí yuè,xióng háo gèng dé qiū。
岸头浑破胆,浪里有行舟。àn tóu hún pò dǎn,làng lǐ yǒu xíng zhōu。

听雨

项安世

幸自蓬窗好,侬家企脚眠。xìng zì péng chuāng hǎo,nóng jiā qǐ jiǎo mián。
雨声无赖得,相唤著愁边。yǔ shēng wú lài dé,xiāng huàn zhù chóu biān。

观穫

项安世

晚艇村村载,秋原处处收。wǎn tǐng cūn cūn zài,qiū yuán chù chù shōu。
年来尤爱此,一熟缓千忧。nián lái yóu ài cǐ,yī shú huǎn qiān yōu。

思归二绝句

项安世

永日消金鸭,暄风泛宝鸾。yǒng rì xiāo jīn yā,xuān fēng fàn bǎo luán。
自从归意动,无复梦魂安。zì cóng guī yì dòng,wú fù mèng hún ān。

思归二绝句

项安世

艾叶翻翻白,榴花叠叠红。ài yè fān fān bái,liú huā dié dié hóng。
年华惊客枕,心事逐邮筒。nián huá jīng kè zhěn,xīn shì zhú yóu tǒng。

二十二日山行

项安世

秋日更山行,朝朝入画屏。qiū rì gèng shān xíng,cháo cháo rù huà píng。
雨看如水墨,晴唤似丹青。yǔ kàn rú shuǐ mò,qíng huàn shì dān qīng。

钓矶

项安世

水深石可灶,水浅石可矶。shuǐ shēn shí kě zào,shuǐ qiǎn shí kě jī。
多谢山中石,与翁不相违。duō xiè shān zhōng shí,yǔ wēng bù xiāng wéi。

题屏风墨梅二首

项安世

一段西山雪,中含太古梅。yī duàn xī shān xuě,zhōng hán tài gǔ méi。
无香亦无色,免被百花猜。wú xiāng yì wú sè,miǎn bèi bǎi huā cāi。

题屏风墨梅二首

项安世

天上和羹事,巢由不忍闻。tiān shàng hé gēng shì,cháo yóu bù rěn wén。
疏花将瘦影,闲卧一溪云。shū huā jiāng shòu yǐng,xián wò yī xī yún。

二十四日看山

项安世

日日凭舆看远山,不知行处是峰峦。rì rì píng yú kàn yuǎn shān,bù zhī xíng chù shì fēng luán。
他山亦有痴人看,却向侬家行处看。tā shān yì yǒu chī rén kàn,què xiàng nóng jiā xíng chù kàn。

钓台

项安世

数仞山头一小亭,只消此地过平生。shù rèn shān tóu yī xiǎo tíng,zhǐ xiāo cǐ dì guò píng shēng。
崎岖狭世才伸脚,已被刘郎卖作名。qí qū xiá shì cái shēn jiǎo,yǐ bèi liú láng mài zuò míng。

钓台

项安世

君房足下竟成谀,只是韩歆已破除。jūn fáng zú xià jìng chéng yú,zhǐ shì hán xīn yǐ pò chú。
岂有江湖钓竿手,为君台阁奉文书。qǐ yǒu jiāng hú diào gān shǒu,wèi jūn tái gé fèng wén shū。

秋怀

项安世

有营何日得无悲,无欲无时不自宜。yǒu yíng hé rì dé wú bēi,wú yù wú shí bù zì yí。
竹影一窗泉一曲,山斋非是爱吟诗。zhú yǐng yī chuāng quán yī qū,shān zhāi fēi shì ài yín shī。

秋怀

项安世

秋水迢迢诗思清,秋阳杲杲道心明。qiū shuǐ tiáo tiáo shī sī qīng,qiū yáng gǎo gǎo dào xīn míng。
谁人得似秋光巧,画出山斋杖屦行。shuí rén dé shì qiū guāng qiǎo,huà chū shān zhāi zhàng jù xíng。

中秋无月

项安世

青天碧海路悠悠,兔老蟾饥亦倦游。qīng tiān bì hǎi lù yōu yōu,tù lǎo chán jī yì juàn yóu。
锁定玉楼云不卷,两街灯火作中秋。suǒ dìng yù lóu yún bù juǎn,liǎng jiē dēng huǒ zuò zhōng qiū。