古诗词

腊月一日咏雪二十韵简潘都干

项安世

忽见纷然堕,方惊甚矣衰。hū jiàn fēn rán duò,fāng jīng shén yǐ shuāi。
已拚蓬换鬓,其奈粟生肌。yǐ pàn péng huàn bìn,qí nài sù shēng jī。
忆昔如黄犊,当轩塑白狮。yì xī rú huáng dú,dāng xuān sù bái shī。
踏模鞋透指,印貌面皴皮。tà mó xié tòu zhǐ,yìn mào miàn cūn pí。
衮作毬行地,团成烛照帷。gǔn zuò qiú xíng dì,tuán chéng zhú zhào wéi。
檐冰充铎振,盆冻当钲捶。yán bīng chōng duó zhèn,pén dòng dāng zhēng chuí。
壮岁身仍健,边城景又奇。zhuàng suì shēn réng jiàn,biān chéng jǐng yòu qí。
高楼观乱落,平野看横吹。gāo lóu guān luàn luò,píng yě kàn héng chuī。
犬跃凌晨出,骢骄尽夜驰。quǎn yuè líng chén chū,cōng jiāo jǐn yè chí。
三杯羞饮帐,百韵笑僵歧。sān bēi xiū yǐn zhàng,bǎi yùn xiào jiāng qí。
往事今如梦,前欢竟是谁。wǎng shì jīn rú mèng,qián huān jìng shì shuí。
非干为客苦,不是罢官悲。fēi gàn wèi kè kǔ,bù shì bà guān bēi。
溜响关门听,阶明映牖窥。liū xiǎng guān mén tīng,jiē míng yìng yǒu kuī。
探深时遣婢,嘬冷更防儿。tàn shēn shí qiǎn bì,chuài lěng gèng fáng ér。
喜妇添红炭,娱亲奉绿卮。xǐ fù tiān hóng tàn,yú qīn fèng lǜ zhī。
不知戎幕出,何处蹇驴骑。bù zhī róng mù chū,hé chù jiǎn lǘ qí。
上将分羔酒,诸军击鹜池。shàng jiāng fēn gāo jiǔ,zhū jūn jī wù chí。
定须吟铁甲,应不恋金丝。dìng xū yín tiě jiǎ,yīng bù liàn jīn sī。
樵足钟山顶,渔蓑淮水涯。qiáo zú zhōng shān dǐng,yú suō huái shuǐ yá。
金陵无限思,有底句来迟。jīn líng wú xiàn sī,yǒu dǐ jù lái chí。

项安世

宋江陵人,字平父。孝宗淳熙二年进士。除秘书正字,光宗以疾不过重华宫,上书言之,迁校书郎。宁宗即位,应诏言应省减养兵及宫掖之费。庆元间,率馆职上书请留朱熹,被劾,以伪党罢。开禧间,复起知鄂州,迁户部员外郎、湖广总领。后以直龙图阁为湖南转运判官,寻因用台章夺职。有《易玩辞》、《项氏家说》、《平庵悔稿》。 项安世的作品>>

猜您喜欢

二十三日阻雨鸭陂驿因写道中诗寄罗郢州

项安世

横吹逆洒断人行,破驿孤眠又一程。héng chuī nì sǎ duàn rén xíng,pò yì gū mián yòu yī chéng。
写得吴笺寄长寿,无情风雨却多情。xiě dé wú jiān jì zhǎng shòu,wú qíng fēng yǔ què duō qíng。

善谑驿淳于髡墓上有木斜出口占

项安世

秦人磨斧闯山东,七泽青邱入梦中。qín rén mó fǔ chuǎng shān dōng,qī zé qīng qiū rù mèng zhōng。
齐楚君臣正行乐,辟宫除道送金笼。qí chǔ jūn chén zhèng xíng lè,pì gōng chú dào sòng jīn lóng。

题鹿门山绝顶升云亭

项安世

上到山头十八盘,贪高不计足心酸。shàng dào shān tóu shí bā pán,tān gāo bù jì zú xīn suān。
年来学力荒唐甚,羞向升云顶上看。nián lái xué lì huāng táng shén,xiū xiàng shēng yún dǐng shàng kàn。

步上黄罴岭

项安世

牛头鹤弄漫虚传,未抵黄罴路刺天。niú tóu hè nòng màn xū chuán,wèi dǐ huáng pí lù cì tiān。
曳杖徐行吾自乐,世间何地不平田。yè zhàng xú xíng wú zì lè,shì jiān hé dì bù píng tián。

入普州

项安世

过尽昌州无数山,山开地辟见平田。guò jǐn chāng zhōu wú shù shān,shān kāi dì pì jiàn píng tián。
田中有麦元无米,比自昌州却可怜。tián zhōng yǒu mài yuán wú mǐ,bǐ zì chāng zhōu què kě lián。

七月二十日被檄考试出门

项安世

阿婆少也不如人,更说秋来白发新。ā pó shǎo yě bù rú rén,gèng shuō qiū lái bái fā xīn。
欲按新声忘旧谱,画鸾歌扇久生尘。yù àn xīn shēng wàng jiù pǔ,huà luán gē shàn jiǔ shēng chén。

七月二十日被檄考试出门

项安世

琼林花底散游鞭,回首长安十八年。qióng lín huā dǐ sàn yóu biān,huí shǒu zhǎng ān shí bā nián。
羞把文章对年少,老夫衣钵不堪传。xiū bǎ wén zhāng duì nián shǎo,lǎo fū yī bō bù kān chuán。

次韵黔阳王令论诗五绝句

项安世

洞庭五百里巨浸,衡岳七十二高峰。dòng tíng wǔ bǎi lǐ jù jìn,héng yuè qī shí èr gāo fēng。
不是公家椽样笔,个中施手若为容。bù shì gōng jiā chuán yàng bǐ,gè zhōng shī shǒu ruò wèi róng。

次韵黔阳王令论诗五绝句

项安世

旧日辋川图上翁,而今孙子尚家风。jiù rì wǎng chuān tú shàng wēng,ér jīn sūn zi shàng jiā fēng。
如何寂寞黔阳去,五两青纶一亩宫。rú hé jì mò qián yáng qù,wǔ liǎng qīng lún yī mǔ gōng。

次韵黔阳王令论诗五绝句

项安世

骊珠一百二十六,落纸轻圆字字同。lí zhū yī bǎi èr shí liù,luò zhǐ qīng yuán zì zì tóng。
怪得春来全少雨,烟云都在锦囊中。guài dé chūn lái quán shǎo yǔ,yān yún dōu zài jǐn náng zhōng。

次韵黔阳王令论诗五绝句

项安世

见说吟哦三十载,从来此事一生功。jiàn shuō yín ó sān shí zài,cóng lái cǐ shì yī shēng gōng。
劝君莫用雕镌得,只恐今人晚更穷。quàn jūn mò yòng diāo juān dé,zhǐ kǒng jīn rén wǎn gèng qióng。

次韵黔阳王令论诗五绝句

项安世

我亦童年学露蛩,老来留眼送归鸿。wǒ yì tóng nián xué lù qióng,lǎo lái liú yǎn sòng guī hóng。
自从谢绝曹刘后,浩荡春光满太空。zì cóng xiè jué cáo liú hòu,hào dàng chūn guāng mǎn tài kōng。

亭午热甚过石子涧

项安世

一掬儿童数树凉,两三桅子野花香。yī jū ér tóng shù shù liáng,liǎng sān wéi zi yě huā xiāng。
荒山赤日相逢处,便是天台见石梁。huāng shān chì rì xiāng féng chù,biàn shì tiān tái jiàn shí liáng。

涧上居人

项安世

跨涧作桥兼作屋,行人初到已泠然。kuà jiàn zuò qiáo jiān zuò wū,xíng rén chū dào yǐ líng rán。
全家寝食淙琤上,韶頀声中过百年。quán jiā qǐn shí cóng chēng shàng,sháo hù shēng zhōng guò bǎi nián。

四月五日解维成都连日行浅滩中或迟或速如在东中游湖甚以为乐初九日过龙爪滩两江合流江始深舟人至此歌呼鸣橹作发船离岸之声余始怆然觉身是行客颇有离索之念

项安世

青林浅濑密萦洄,唤作兰亭载酒来。qīng lín qiǎn lài mì yíng huí,huàn zuò lán tíng zài jiǔ lái。
忽听江深发鸣橹,始知身是罢官回。hū tīng jiāng shēn fā míng lǔ,shǐ zhī shēn shì bà guān huí。