古诗词

读刘易春秋新解

韩琦

夫子春秋之所记,二百四十有二年。fū zi chūn qiū zhī suǒ jì,èr bǎi sì shí yǒu èr nián。
谨严之法不可犯,欲示万世天子权。jǐn yán zhī fǎ bù kě fàn,yù shì wàn shì tiān zi quán。
礼乐征伐必上出,诸侯虽大莫得专。lǐ lè zhēng fá bì shàng chū,zhū hóu suī dà mò dé zhuān。
周平东迁鲁君隐,王纲坏裂勿复联。zhōu píng dōng qiān lǔ jūn yǐn,wáng gāng huài liè wù fù lián。
天王所存位与号,列国自用公承传。tiān wáng suǒ cún wèi yǔ hào,liè guó zì yòng gōng chéng chuán。
齐桓晋文无实义,挟周徇己掩大愆。qí huán jìn wén wú shí yì,xié zhōu xùn jǐ yǎn dà qiān。
不归圣笔立中制,谁其当罪谁其贤。bù guī shèng bǐ lì zhōng zhì,shuí qí dāng zuì shuí qí xián。
丝纷五传角同异,各专门记执所偏。sī fēn wǔ chuán jiǎo tóng yì,gè zhuān mén jì zhí suǒ piān。
遂令学者蹈迷径,不探元本遭羁牵。suì lìng xué zhě dǎo mí jìng,bù tàn yuán běn zāo jī qiān。
至于歆向父子间,亦反天性相镵镌。zhì yú xīn xiàng fù zi jiān,yì fǎn tiān xìng xiāng chán juān。
何休杜预范宁辈,离经附传以臆笺。hé xiū dù yù fàn níng bèi,lí jīng fù chuán yǐ yì jiān。
膏肓废疾互讥病,虽欲针起难自痊。gāo huāng fèi jí hù jī bìng,suī yù zhēn qǐ nán zì quán。
前人文字安可数,议难啾唧秋嘒蝉。qián rén wén zì ān kě shù,yì nán jiū jī qiū huì chán。
有唐名儒陆淳者,始开奥壤窥源泉。yǒu táng míng rú lù chún zhě,shǐ kāi ào rǎng kuī yuán quán。
我朝又得孙明复,大明圣意疏重渊。wǒ cháo yòu dé sūn míng fù,dà míng shèng yì shū zhòng yuān。
刘生新解最后出,了无塞碍成通川。liú shēng xīn jiě zuì hòu chū,le wú sāi ài chéng tōng chuān。
所趋旨义极简正,撑拄异论牢且坚。suǒ qū zhǐ yì jí jiǎn zhèng,chēng zhǔ yì lùn láo qiě jiān。
事不归王皆不与,达经之志所以然。shì bù guī wáng jiē bù yǔ,dá jīng zhī zhì suǒ yǐ rán。
诗三百可一言蔽,曰思无邪而已焉。shī sān bǎi kě yī yán bì,yuē sī wú xié ér yǐ yān。
方今四海大一统,万里号令犹君前。fāng jīn sì hǎi dà yī tǒng,wàn lǐ hào lìng yóu jūn qián。
安不思危易其治,毋容僭乱生阶缘。ān bù sī wēi yì qí zhì,wú róng jiàn luàn shēng jiē yuán。
往持此说助邦政,坐令当扆尊如天。wǎng chí cǐ shuō zhù bāng zhèng,zuò lìng dāng yǐ zūn rú tiān。
韩琦

韩琦

韩琦(1008—1075年),字稚圭,自号赣叟,汉族,相州安阳(今属河南)人。北宋政治家、名将,天圣进士。初授将作监丞,历枢密直学士、陕西经略安抚副使、陕西四路经略安抚招讨使。与范仲淹共同防御西夏,名重一时,时称“韩范”。嘉祐元年(1056),任枢密使;三年,拜同中书门下平章事。英宗嗣位,拜右仆射,封魏国公。神宗立,拜司空兼侍中,出知相州、大名府等地。熙宁八年卒,年六十八。谥忠献。《宋史》有传。著有《安阳集》五十卷。《全宋词》录其词四首。 韩琦的作品>>

猜您喜欢

馆直二阕

韩琦

章沟传漏过三更,霜压寒威特地生。zhāng gōu chuán lòu guò sān gèng,shuāng yā hán wēi tè dì shēng。
苦恨回环窗外铎,几番幽梦不教成。kǔ hèn huí huán chuāng wài duó,jǐ fān yōu mèng bù jiào chéng。

和春卿学士柳枝词五阕

韩琦

楼前轻雪未全销,偷得春光入嫩条。lóu qián qīng xuě wèi quán xiāo,tōu dé chūn guāng rù nèn tiáo。
似向东风犹旅拒,可能浑忘舞时腰。shì xiàng dōng fēng yóu lǚ jù,kě néng hún wàng wǔ shí yāo。

和春卿学士柳枝词五阕

韩琦

陌闲宫古绿烟迷,惹尽春愁困拂堤。mò xián gōng gǔ lǜ yān mí,rě jǐn chūn chóu kùn fú dī。
却为多情足离恨,故教沟水亦东西。què wèi duō qíng zú lí hèn,gù jiào gōu shuǐ yì dōng xī。

和春卿学士柳枝词五阕

韩琦

章街风晓起新眠,寒食轻阴未雨天。zhāng jiē fēng xiǎo qǐ xīn mián,hán shí qīng yīn wèi yǔ tiān。
无限青丝拂游骑,一生芳意负金鞭。wú xiàn qīng sī fú yóu qí,yī shēng fāng yì fù jīn biān。

和春卿学士柳枝词五阕

韩琦

淡烟轻日簇谁家,微出青旗一带斜。dàn yān qīng rì cù shuí jiā,wēi chū qīng qí yī dài xié。
对景似嫌春意老,更摇疏影扫残花。duì jǐng shì xián chūn yì lǎo,gèng yáo shū yǐng sǎo cán huā。

和春卿学士柳枝词五阕

韩琦

画桥南北水连天,才听莺声又晚蝉。huà qiáo nán běi shuǐ lián tiān,cái tīng yīng shēng yòu wǎn chán。
长使离魂容易断,春风秋月自依然。zhǎng shǐ lí hún róng yì duàn,chūn fēng qiū yuè zì yī rán。

再赋柳枝词二阕

韩琦

曲江风暖晓阴斜,翠色相宜拂钿车。qū jiāng fēng nuǎn xiǎo yīn xié,cuì sè xiāng yí fú diàn chē。
自有春眠慵未起,日高人困又飞花。zì yǒu chūn mián yōng wèi qǐ,rì gāo rén kùn yòu fēi huā。

再赋柳枝词二阕

韩琦

叶叶新长约黛蛾,丝丝轻软任风梭。yè yè xīn zhǎng yuē dài é,sī sī qīng ruǎn rèn fēng suō。
啼莺便学歌喉啭,知是春来舞意多。tí yīng biàn xué gē hóu zhuàn,zhī shì chūn lái wǔ yì duō。

登永济驿楼

韩琦

远烟芳草媚斜阳,萧索邮亭一望长。yuǎn yān fāng cǎo mèi xié yáng,xiāo suǒ yóu tíng yī wàng zhǎng。
尽日倚栏还独下,绿杨风软杏花香。jǐn rì yǐ lán hái dú xià,lǜ yáng fēng ruǎn xìng huā xiāng。

过虎北口

韩琦

东西层巘郁嵯峨,关口才容数骑过。dōng xī céng yǎn yù cuó é,guān kǒu cái róng shù qí guò。
天意本将南北限,即今天意又如何。tiān yì běn jiāng nán běi xiàn,jí jīn tiān yì yòu rú hé。

戏题仙掌

韩琦

三峰晴晓碧相挨,仙掌分明出雾开。sān fēng qíng xiǎo bì xiāng āi,xiān zhǎng fēn míng chū wù kāi。
莫向巍峨炫高手,也曾先得桂枝来。mò xiàng wēi é xuàn gāo shǒu,yě céng xiān dé guì zhī lái。

题利州昭化驿

韩琦

嘉陵源出本朝宗,地险无因直赴东。jiā líng yuán chū běn cháo zōng,dì xiǎn wú yīn zhí fù dōng。
从此逆流归顺去,恬波遥与峡江通。cóng cǐ nì liú guī shùn qù,tián bō yáo yǔ xiá jiāng tōng。

过三泉龙门二阕

韩琦

洞户呀然透碧溪,竹轩茅榭映高低。dòng hù ya rán tòu bì xī,zhú xuān máo xiè yìng gāo dī。
行人不待桃花发,一到仙扃已自迷。xíng rén bù dài táo huā fā,yī dào xiān jiōng yǐ zì mí。

过三泉龙门二阕

韩琦

欣过龙门柅使车,顿惊凡目识仙都。xīn guò lóng mén nǐ shǐ chē,dùn jīng fán mù shí xiān dōu。
海中知有三山在,未信能加此景无。hǎi zhōng zhī yǒu sān shān zài,wèi xìn néng jiā cǐ jǐng wú。

漫天岭

韩琦

欲使行人直过难,倚江凌汉任盘盘。yù shǐ xíng rén zhí guò nán,yǐ jiāng líng hàn rèn pán pán。
纡回到顶终须下,如此天高甚处漫。yū huí dào dǐng zhōng xū xià,rú cǐ tiān gāo shén chù màn。