古诗词

读刘易春秋新解

韩琦

夫子春秋之所记,二百四十有二年。fū zi chūn qiū zhī suǒ jì,èr bǎi sì shí yǒu èr nián。
谨严之法不可犯,欲示万世天子权。jǐn yán zhī fǎ bù kě fàn,yù shì wàn shì tiān zi quán。
礼乐征伐必上出,诸侯虽大莫得专。lǐ lè zhēng fá bì shàng chū,zhū hóu suī dà mò dé zhuān。
周平东迁鲁君隐,王纲坏裂勿复联。zhōu píng dōng qiān lǔ jūn yǐn,wáng gāng huài liè wù fù lián。
天王所存位与号,列国自用公承传。tiān wáng suǒ cún wèi yǔ hào,liè guó zì yòng gōng chéng chuán。
齐桓晋文无实义,挟周徇己掩大愆。qí huán jìn wén wú shí yì,xié zhōu xùn jǐ yǎn dà qiān。
不归圣笔立中制,谁其当罪谁其贤。bù guī shèng bǐ lì zhōng zhì,shuí qí dāng zuì shuí qí xián。
丝纷五传角同异,各专门记执所偏。sī fēn wǔ chuán jiǎo tóng yì,gè zhuān mén jì zhí suǒ piān。
遂令学者蹈迷径,不探元本遭羁牵。suì lìng xué zhě dǎo mí jìng,bù tàn yuán běn zāo jī qiān。
至于歆向父子间,亦反天性相镵镌。zhì yú xīn xiàng fù zi jiān,yì fǎn tiān xìng xiāng chán juān。
何休杜预范宁辈,离经附传以臆笺。hé xiū dù yù fàn níng bèi,lí jīng fù chuán yǐ yì jiān。
膏肓废疾互讥病,虽欲针起难自痊。gāo huāng fèi jí hù jī bìng,suī yù zhēn qǐ nán zì quán。
前人文字安可数,议难啾唧秋嘒蝉。qián rén wén zì ān kě shù,yì nán jiū jī qiū huì chán。
有唐名儒陆淳者,始开奥壤窥源泉。yǒu táng míng rú lù chún zhě,shǐ kāi ào rǎng kuī yuán quán。
我朝又得孙明复,大明圣意疏重渊。wǒ cháo yòu dé sūn míng fù,dà míng shèng yì shū zhòng yuān。
刘生新解最后出,了无塞碍成通川。liú shēng xīn jiě zuì hòu chū,le wú sāi ài chéng tōng chuān。
所趋旨义极简正,撑拄异论牢且坚。suǒ qū zhǐ yì jí jiǎn zhèng,chēng zhǔ yì lùn láo qiě jiān。
事不归王皆不与,达经之志所以然。shì bù guī wáng jiē bù yǔ,dá jīng zhī zhì suǒ yǐ rán。
诗三百可一言蔽,曰思无邪而已焉。shī sān bǎi kě yī yán bì,yuē sī wú xié ér yǐ yān。
方今四海大一统,万里号令犹君前。fāng jīn sì hǎi dà yī tǒng,wàn lǐ hào lìng yóu jūn qián。
安不思危易其治,毋容僭乱生阶缘。ān bù sī wēi yì qí zhì,wú róng jiàn luàn shēng jiē yuán。
往持此说助邦政,坐令当扆尊如天。wǎng chí cǐ shuō zhù bāng zhèng,zuò lìng dāng yǐ zūn rú tiān。
韩琦

韩琦

韩琦(1008—1075年),字稚圭,自号赣叟,汉族,相州安阳(今属河南)人。北宋政治家、名将,天圣进士。初授将作监丞,历枢密直学士、陕西经略安抚副使、陕西四路经略安抚招讨使。与范仲淹共同防御西夏,名重一时,时称“韩范”。嘉祐元年(1056),任枢密使;三年,拜同中书门下平章事。英宗嗣位,拜右仆射,封魏国公。神宗立,拜司空兼侍中,出知相州、大名府等地。熙宁八年卒,年六十八。谥忠献。《宋史》有传。著有《安阳集》五十卷。《全宋词》录其词四首。 韩琦的作品>>

猜您喜欢

再赋一阕

韩琦

槛外风光触处奇,岭头金像对巍巍。kǎn wài fēng guāng chù chù qí,lǐng tóu jīn xiàng duì wēi wēi。
主人偏恋南犍乐,只恐瓜时示肯归。zhǔ rén piān liàn nán jiān lè,zhǐ kǒng guā shí shì kěn guī。

新柳二阕

韩琦

弄黄含绿叶开眉,最有春来次第知。nòng huáng hán lǜ yè kāi méi,zuì yǒu chūn lái cì dì zhī。
生计任随栽者意,却嗤松柏不禁移。shēng jì rèn suí zāi zhě yì,què chī sōng bǎi bù jìn yí。

新柳二阕

韩琦

驿路行人东复西,等闲攀折损芳枝。yì lù xíng rén dōng fù xī,děng xián pān zhé sǔn fāng zhī。
有生自是无根物,忍向乐风赠别离。yǒu shēng zì shì wú gēn wù,rěn xiàng lè fēng zèng bié lí。

柳絮二阕

韩琦

惯恼东风不定家,高楼长陌奈无涯。guàn nǎo dōng fēng bù dìng jiā,gāo lóu zhǎng mò nài wú yá。
一春情绪空撩乱,不是天生稳重花。yī chūn qíng xù kōng liāo luàn,bù shì tiān shēng wěn zhòng huā。

柳絮二阕

韩琦

絮雪纷纷不自持,乱愁萦困满春晖。xù xuě fēn fēn bù zì chí,luàn chóu yíng kùn mǎn chūn huī。
有时穿入花枝过,无限蜂儿作队飞。yǒu shí chuān rù huā zhī guò,wú xiàn fēng ér zuò duì fēi。

锦被堆

韩琦

不管莺声向晓催,锦衾春晚尚成堆。bù guǎn yīng shēng xiàng xiǎo cuī,jǐn qīn chūn wǎn shàng chéng duī。
香红若解知人意,睡取东君不放回。xiāng hóng ruò jiě zhī rén yì,shuì qǔ dōng jūn bù fàng huí。

牡丹初芽为鸦啄之感而成咏

韩琦

牡丹经雨发香芽,满地新红因饿鸦。mǔ dān jīng yǔ fā xiāng yá,mǎn dì xīn hóng yīn è yā。
利嘴可能伤国艳,只教春色入凡花。lì zuǐ kě néng shāng guó yàn,zhǐ jiào chūn sè rù fán huā。

游蜂

韩琦

游蜂纷扑竞花繁,未到香须只自喧。yóu fēng fēn pū jìng huā fán,wèi dào xiāng xū zhǐ zì xuān。
尽日却输蝴蝶计,闹红心里默无言。jǐn rì què shū hú dié jì,nào hóng xīn lǐ mò wú yán。

新燕

韩琦

出入高堂性似驯,泥巢深稳足容身。chū rù gāo táng xìng shì xùn,ní cháo shēn wěn zú róng shēn。
雕梁并宿嫌频看,巧语多应是骂人。diāo liáng bìng sù xián pín kàn,qiǎo yǔ duō yīng shì mà rén。

苦雨方霁蛙声不已

韩琦

暑雨朝来已厌多,蛙鸣犹更幸滂沱。shǔ yǔ cháo lái yǐ yàn duō,wā míng yóu gèng xìng pāng tuó。
虽然快尔狂跳志,争奈良田有害何。suī rán kuài ěr kuáng tiào zhì,zhēng nài liáng tián yǒu hài hé。

题翠钟亭

韩琦

钟峰隐隐隔江湍,翠色偏宜雨后看。zhōng fēng yǐn yǐn gé jiāng tuān,cuì sè piān yí yǔ hòu kàn。
大抵兴王须恃德,饶君终古作龙盘。dà dǐ xīng wáng xū shì dé,ráo jūn zhōng gǔ zuò lóng pán。

重九会光化二阕

韩琦

寺枕隋家废苑前,登高还此会僚贤。sì zhěn suí jiā fèi yuàn qián,dēng gāo hái cǐ huì liáo xián。
凭轩莫赋悲秋事,剩撚黄花送酒船。píng xuān mò fù bēi qiū shì,shèng niǎn huáng huā sòng jiǔ chuán。

重九会光化二阕

韩琦

谁言秋色不如春,及到重阳景自新。shuí yán qiū sè bù rú chūn,jí dào zhòng yáng jǐng zì xīn。
随分笙歌行乐处,菊花萸子更宜人。suí fēn shēng gē xíng lè chù,jú huā yú zi gèng yí rén。

寄并帅庞公古瓦砚

韩琦

邺瓦搜来颇异常,寄诚安足奉文房。yè wǎ sōu lái pǒ yì cháng,jì chéng ān zú fèng wén fáng。
早陪神化丹青笔,莫滞边书赤白囊。zǎo péi shén huà dān qīng bǐ,mò zhì biān shū chì bái náng。

次韵答并帅庞公谢寄古砚

韩琦

谁传石末首青州,邺砚今推第一流。shuí chuán shí mò shǒu qīng zhōu,yè yàn jīn tuī dì yī liú。
更好岂堪濡化笔,报琼终念木瓜投。gèng hǎo qǐ kān rú huà bǐ,bào qióng zhōng niàn mù guā tóu。