古诗词

题信州吴傅朋郎中游丝书

洪适

上饶氓俗醇且古,千室鸣弦方按堵。shàng ráo máng sú chún qiě gǔ,qiān shì míng xián fāng àn dǔ。
黄堂丈人今循良,河南治平追鼻祖。huáng táng zhàng rén jīn xún liáng,hé nán zhì píng zhuī bí zǔ。
讼棠留景分清阴,炉篆方羊燕寝深。sòng táng liú jǐng fēn qīng yīn,lú zhuàn fāng yáng yàn qǐn shēn。
笑谈了却邦人事,游戏翰墨惟书林。xiào tán le què bāng rén shì,yóu xì hàn mò wéi shū lín。
自从真行易篆隶,草圣书绝驰极挚。zì cóng zhēn xíng yì zhuàn lì,cǎo shèng shū jué chí jí zhì。
游云惊龙初振奇,渴骥怒猊争作势。yóu yún jīng lóng chū zhèn qí,kě jì nù ní zhēng zuò shì。
臣中第一兹谓谁,寥寥典则其几希。chén zhōng dì yī zī wèi shuí,liáo liáo diǎn zé qí jǐ xī。
丈人尺牍妙天下,臧去收拾生光辉。zhàng rén chǐ dú miào tiān xià,zāng qù shōu shí shēng guāng huī。
作古要须从我始,直欲名家自成体。zuò gǔ yào xū cóng wǒ shǐ,zhí yù míng jiā zì chéng tǐ。
手追心摹前无人,一扫尘踪有新意。shǒu zhuī xīn mó qián wú rén,yī sǎo chén zōng yǒu xīn yì。
纵横经纬生胸中,落纸便与游丝同。zòng héng jīng wěi shēng xiōng zhōng,luò zhǐ biàn yǔ yóu sī tóng。
缫瓮茧车飞白雪,织檐蛛网破清风。sāo wèng jiǎn chē fēi bái xuě,zhī yán zhū wǎng pò qīng fēng。
一行一笔相联属,姿态规抚骇凡目。yī xíng yī bǐ xiāng lián shǔ,zī tài guī fǔ hài fán mù。
临池漫劳三十年,千兔从教后人秃。lín chí màn láo sān shí nián,qiān tù cóng jiào hòu rén tū。
旧闻吕向连锦书,百字环写萦发如。jiù wén lǚ xiàng lián jǐn shū,bǎi zì huán xiě yíng fā rú。
惜哉淟汩已无考,盍使北面称台舆。xī zāi tiǎn gǔ yǐ wú kǎo,hé shǐ běi miàn chēng tái yú。
独步不复名相甲,端恨二王无此法。dú bù bù fù míng xiāng jiǎ,duān hèn èr wáng wú cǐ fǎ。
只今四海书同文,使者来求至将押。zhǐ jīn sì hǎi shū tóng wén,shǐ zhě lái qiú zhì jiāng yā。

洪适

洪适(1117~1184)南宋金石学家、诗人、词人。初名造,字温伯,又字景温;入仕后改名适,字景伯;晚年自号盘洲老人,饶州鄱阳(今江西省波阳县)人,洪皓长子,累官至尚书右仆射、同中书门下平章事兼枢密使,封魏国公,卒谥文惠。洪适与弟弟洪遵、洪迈皆以文学负盛名,有“鄱阳英气钟三秀”之称。同时,他在金石学方面造诣颇深,与欧阳修、赵明诚并称为宋代金石三大家。 洪适的作品>>

猜您喜欢

送唐左史纸墨

洪适

黄山奇峰三十六,耸壑寿松多节目。huáng shān qí fēng sān shí liù,sǒng hè shòu sōng duō jié mù。
真工曲突扫芳煤,介圭拱璧陈玄玉。zhēn gōng qū tū sǎo fāng méi,jiè guī gǒng bì chén xuán yù。
浙河千里兹滥觞,万谷之皮捣冰霜。zhè hé qiān lǐ zī làn shāng,wàn gǔ zhī pí dǎo bīng shuāng。
肌理细腻色白皙,蜀网剡藤难雁行。jī lǐ xì nì sè bái xī,shǔ wǎng shàn téng nán yàn xíng。
使君来自岷峨麓,曾赋客卿朝奏牍。shǐ jūn lái zì mín é lù,céng fù kè qīng cháo zòu dú。
细字不作蝇头书,高文富有牛腰轴。xì zì bù zuò yíng tóu shū,gāo wén fù yǒu niú yāo zhóu。
向来平步第一螭,勇退宛在番之湄。xiàng lái píng bù dì yī chī,yǒng tuì wǎn zài fān zhī méi。
陶泓毛颖幸旅进,快写元和圣德诗。táo hóng máo yǐng xìng lǚ jìn,kuài xiě yuán hé shèng dé shī。

送李泉

洪适

周人九府有圜法,汉京金布在令甲。zhōu rén jiǔ fǔ yǒu huán fǎ,hàn jīng jīn bù zài lìng jiǎ。
炊炭冶镕多乱真,纷纷轻薄如榆荚。chuī tàn yě róng duō luàn zhēn,fēn fēn qīng báo rú yú jiá。
即山不复私下臣,张官置吏几王春。jí shān bù fù sī xià chén,zhāng guān zhì lì jǐ wáng chūn。
君子谓之阿堵物,方兄不知何许人。jūn zi wèi zhī ā dǔ wù,fāng xiōng bù zhī hé xǔ rén。
十羊九牧其弊近,谈何容易趣销印。shí yáng jiǔ mù qí bì jìn,tán hé róng yì qù xiāo yìn。
事权顿使归民曹,鼓铸伊谁察诸郡。shì quán dùn shǐ guī mín cáo,gǔ zhù yī shuí chá zhū jùn。
诏书恳恳修废官,诸公争言隃度难。zhào shū kěn kěn xiū fèi guān,zhū gōng zhēng yán shù dù nán。
向来矫枉亦太过,畴咨英俊乘輶轩。xiàng lái jiǎo wǎng yì tài guò,chóu zī yīng jùn chéng yóu xuān。
鼎新能事推心计,贯朽不须夸古始。dǐng xīn néng shì tuī xīn jì,guàn xiǔ bù xū kuā gǔ shǐ。
共瞻使者振绣衣,曾见真人兴白水。gòng zhān shǐ zhě zhèn xiù yī,céng jiàn zhēn rén xīng bái shuǐ。
荀卿自有富国篇,高视管萧宜并肩。xún qīng zì yǒu fù guó piān,gāo shì guǎn xiāo yí bìng jiān。
钱流地上小小尔,便合论思雨露边。qián liú dì shàng xiǎo xiǎo ěr,biàn hé lùn sī yǔ lù biān。