古诗词

题信州吴傅朋郎中游丝书

洪适

上饶氓俗醇且古,千室鸣弦方按堵。shàng ráo máng sú chún qiě gǔ,qiān shì míng xián fāng àn dǔ。
黄堂丈人今循良,河南治平追鼻祖。huáng táng zhàng rén jīn xún liáng,hé nán zhì píng zhuī bí zǔ。
讼棠留景分清阴,炉篆方羊燕寝深。sòng táng liú jǐng fēn qīng yīn,lú zhuàn fāng yáng yàn qǐn shēn。
笑谈了却邦人事,游戏翰墨惟书林。xiào tán le què bāng rén shì,yóu xì hàn mò wéi shū lín。
自从真行易篆隶,草圣书绝驰极挚。zì cóng zhēn xíng yì zhuàn lì,cǎo shèng shū jué chí jí zhì。
游云惊龙初振奇,渴骥怒猊争作势。yóu yún jīng lóng chū zhèn qí,kě jì nù ní zhēng zuò shì。
臣中第一兹谓谁,寥寥典则其几希。chén zhōng dì yī zī wèi shuí,liáo liáo diǎn zé qí jǐ xī。
丈人尺牍妙天下,臧去收拾生光辉。zhàng rén chǐ dú miào tiān xià,zāng qù shōu shí shēng guāng huī。
作古要须从我始,直欲名家自成体。zuò gǔ yào xū cóng wǒ shǐ,zhí yù míng jiā zì chéng tǐ。
手追心摹前无人,一扫尘踪有新意。shǒu zhuī xīn mó qián wú rén,yī sǎo chén zōng yǒu xīn yì。
纵横经纬生胸中,落纸便与游丝同。zòng héng jīng wěi shēng xiōng zhōng,luò zhǐ biàn yǔ yóu sī tóng。
缫瓮茧车飞白雪,织檐蛛网破清风。sāo wèng jiǎn chē fēi bái xuě,zhī yán zhū wǎng pò qīng fēng。
一行一笔相联属,姿态规抚骇凡目。yī xíng yī bǐ xiāng lián shǔ,zī tài guī fǔ hài fán mù。
临池漫劳三十年,千兔从教后人秃。lín chí màn láo sān shí nián,qiān tù cóng jiào hòu rén tū。
旧闻吕向连锦书,百字环写萦发如。jiù wén lǚ xiàng lián jǐn shū,bǎi zì huán xiě yíng fā rú。
惜哉淟汩已无考,盍使北面称台舆。xī zāi tiǎn gǔ yǐ wú kǎo,hé shǐ běi miàn chēng tái yú。
独步不复名相甲,端恨二王无此法。dú bù bù fù míng xiāng jiǎ,duān hèn èr wáng wú cǐ fǎ。
只今四海书同文,使者来求至将押。zhǐ jīn sì hǎi shū tóng wén,shǐ zhě lái qiú zhì jiāng yā。

洪适

洪适(1117~1184)南宋金石学家、诗人、词人。初名造,字温伯,又字景温;入仕后改名适,字景伯;晚年自号盘洲老人,饶州鄱阳(今江西省波阳县)人,洪皓长子,累官至尚书右仆射、同中书门下平章事兼枢密使,封魏国公,卒谥文惠。洪适与弟弟洪遵、洪迈皆以文学负盛名,有“鄱阳英气钟三秀”之称。同时,他在金石学方面造诣颇深,与欧阳修、赵明诚并称为宋代金石三大家。 洪适的作品>>

猜您喜欢

再赋

洪适

何人种柳成门巷,几处看花到子孙。hé rén zhǒng liǔ chéng mén xiàng,jǐ chù kàn huā dào zi sūn。
且尽山斋一杯酒,此君相对已忘言。qiě jǐn shān zhāi yī bēi jiǔ,cǐ jūn xiāng duì yǐ wàng yán。

再赋

洪适

长惭无地起楼台,觅果寻花颇受猜。zhǎng cán wú dì qǐ lóu tái,mì guǒ xún huā pǒ shòu cāi。
且向园林聊寓意,不教丝管逐人来。qiě xiàng yuán lín liáo yù yì,bù jiào sī guǎn zhú rén lái。

隆庭竹至四绝句

洪适

忆昨分抄种树书,三荆今古美同株。yì zuó fēn chāo zhǒng shù shū,sān jīng jīn gǔ měi tóng zhū。
闲将草木供诗戏,待把渔樵足画图。xián jiāng cǎo mù gōng shī xì,dài bǎ yú qiáo zú huà tú。

隆庭竹至四绝句

洪适

竹里巧传幽鸟语,月台高视客星移。zhú lǐ qiǎo chuán yōu niǎo yǔ,yuè tái gāo shì kè xīng yí。
乡园何幸立分鼎,鸣鼓铿钟乐圣时。xiāng yuán hé xìng lì fēn dǐng,míng gǔ kēng zhōng lè shèng shí。

隆庭竹至四绝句

洪适

斑箨远移湘岸种,猫头亦是渭川孙。bān tuò yuǎn yí xiāng àn zhǒng,māo tóu yì shì wèi chuān sūn。
百金得诺今无恨,千亩封侯不在言。bǎi jīn dé nuò jīn wú hèn,qiān mǔ fēng hóu bù zài yán。

隆庭竹至四绝句

洪适

装景松篁浑可喜,忘机鸥鹭不相猜。zhuāng jǐng sōng huáng hún kě xǐ,wàng jī ōu lù bù xiāng cāi。
南窗情话有时尽,唤取青州从事来。nán chuāng qíng huà yǒu shí jǐn,huàn qǔ qīng zhōu cóng shì lái。

忆东阁手植花木用雍陶过旧宅看花诗韵

洪适

分根徙核望春栽,曲径幽蹊手自开。fēn gēn xǐ hé wàng chūn zāi,qū jìng yōu qī shǒu zì kāi。
今日成林浑著子,花时不折一枝来。jīn rì chéng lín hún zhù zi,huā shí bù zhé yī zhī lái。

野处送金灯花

洪适

银灯未茁有金灯,翠叶森森比剑棱。yín dēng wèi zhuó yǒu jīn dēng,cuì yè sēn sēn bǐ jiàn léng。
待得花光无断续,却须拈出问邻僧。dài dé huā guāng wú duàn xù,què xū niān chū wèn lín sēng。

舣斋二绝句

洪适

野色山光列画图,坐看渔子入菰蒲。yě sè shān guāng liè huà tú,zuò kàn yú zi rù gū pú。
恰如放鹢穿三峡,何事航家问五湖。qià rú fàng yì chuān sān xiá,hé shì háng jiā wèn wǔ hú。

舣斋二绝句

洪适

青翰不动柳阴多,桂棹无声鸟语和。qīng hàn bù dòng liǔ yīn duō,guì zhào wú shēng niǎo yǔ hé。
有此孤舟寄丘壑,可怜平地起风波。yǒu cǐ gū zhōu jì qiū hè,kě lián píng dì qǐ fēng bō。

招二弟赏盘洲双头莲

洪适

何须艳质斗鲜妆,并蒂红蕖本自双。hé xū yàn zhì dòu xiān zhuāng,bìng dì hóng qú běn zì shuāng。
却恐花飞成造次,急来相就倒银缸。què kǒng huā fēi chéng zào cì,jí lái xiāng jiù dào yín gāng。

紫薇花以六月至自溧阳在道已五十日今有花满树因示二弟

洪适

六月炎天千里移,不期繁蕊便盈枝。liù yuè yán tiān qiān lǐ yí,bù qī fán ruǐ biàn yíng zhī。
向来浑是西垣客,忆得看花草制时。xiàng lái hún shì xī yuán kè,yì dé kàn huā cǎo zhì shí。

景卢新治西园而亭榭未立以诗趣之

洪适

斩新曲径治西园,野色春来已可观。zhǎn xīn qū jìng zhì xī yuán,yě sè chūn lái yǐ kě guān。
便好作亭供客醉,望中流水有时乾。biàn hǎo zuò tíng gōng kè zuì,wàng zhōng liú shuǐ yǒu shí qián。

送吴远泽赴南宫

洪适

文压秋闱揽桂华,一鸣天陛稳乘槎。wén yā qiū wéi lǎn guì huá,yī míng tiān bì wěn chéng chá。
归来须踏盘洲路,要看荷衣醉藕花。guī lái xū tà pán zhōu lù,yào kàn hé yī zuì ǒu huā。

岁三日插柳

洪适

欲教垂柳匝池台,寻觅长柯处处栽。yù jiào chuí liǔ zā chí tái,xún mì zhǎng kē chù chù zāi。
待得成阴身益老,攀条能有几番来。dài dé chéng yīn shēn yì lǎo,pān tiáo néng yǒu jǐ fān lái。