古诗词

次韵丹霞录示罗畴老唱和诗四首其一和古风

李纲

快哉善知识,能以种种喻。kuài zāi shàn zhī shí,néng yǐ zhǒng zhǒng yù。
我今亦乐说,渐修与顿悟。wǒ jīn yì lè shuō,jiàn xiū yǔ dùn wù。
顿如草木芽,荄核已完具。dùn rú cǎo mù yá,gāi hé yǐ wán jù。
又如大明镜,色像悉陈露。yòu rú dà míng jìng,sè xiàng xī chén lù。
渐如鸡哺雏,羽翼劳覆护。jiàn rú jī bǔ chú,yǔ yì láo fù hù。
又如苗成实,非一朝夕故。yòu rú miáo chéng shí,fēi yī cháo xī gù。
邈然孤峰顶,邂逅适相遇。miǎo rán gū fēng dǐng,xiè hòu shì xiāng yù。
历历亲见之,非是梦而寤。lì lì qīn jiàn zhī,fēi shì mèng ér wù。
却来共谈说,妙契那复遌。què lái gòng tán shuō,miào qì nà fù è。
精勤假修习,即得无生趣。jīng qín jiǎ xiū xí,jí dé wú shēng qù。
清净摩尼珠,初无尘垢污。qīng jìng mó ní zhū,chū wú chén gòu wū。
圆成一滴水,岂殊千里霔。yuán chéng yī dī shuǐ,qǐ shū qiān lǐ zhù。
妙药须对治,能起膏肓痼。miào yào xū duì zhì,néng qǐ gāo huāng gù。
欲观皎日轮,当去漫天雾。yù guān jiǎo rì lún,dāng qù màn tiān wù。
铁轮顶上旋,不复有惊怖。tiě lún dǐng shàng xuán,bù fù yǒu jīng bù。
劫火洞燃时,自有安身处。jié huǒ dòng rán shí,zì yǒu ān shēn chù。
了兹一大事,馀外复何顾。le zī yī dà shì,yú wài fù hé gù。
庭前柏树子,古庙香炉去。tíng qián bǎi shù zi,gǔ miào xiāng lú qù。
孤云与独鹤,何往不可寓。gū yún yǔ dú hè,hé wǎng bù kě yù。
返观生死海,便是涅槃路。fǎn guān shēng sǐ hǎi,biàn shì niè pán lù。
普化示全身,达磨携只屦。pǔ huà shì quán shēn,dá mó xié zhǐ jù。
证道坐菩提,降魔成露布。zhèng dào zuò pú tí,jiàng mó chéng lù bù。
乃知费千谈,不若行一步。nǎi zhī fèi qiān tán,bù ruò xíng yī bù。
丹霞真道人,愿力极坚固。dān xiá zhēn dào rén,yuàn lì jí jiān gù。
眼从慧中得,法乃佛亲付。yǎn cóng huì zhōng dé,fǎ nǎi fú qīn fù。
疋马与单枪,纵横自驰骛。pǐ mǎ yǔ dān qiāng,zòng héng zì chí wù。
愿见缘未合,临风增景慕。yuàn jiàn yuán wèi hé,lín fēng zēng jǐng mù。
何以写予怀,继此龙津句。hé yǐ xiě yǔ huái,jì cǐ lóng jīn jù。
李纲

李纲

李纲(1083年-1140年2月5日),北宋末、南宋初抗金名臣,民族英雄。字伯纪,号梁溪先生,祖籍福建邵武,祖父一代迁居江苏无锡。李纲能诗文,写有不少爱国篇章。亦能词,其咏史之作,形象鲜明生动,风格沉雄劲健。著有《梁溪先生文集》、《靖康传信录》、《梁溪词》。 李纲的作品>>

猜您喜欢

鸣山驿次韵蔡君谟续梦作

李纲

一梦神游紫府天,觉来身寄驿亭眠。yī mèng shén yóu zǐ fǔ tiān,jué lái shēn jì yì tíng mián。
何须怅望吹箫女,独跨青鸾入翠烟。hé xū chàng wàng chuī xiāo nǚ,dú kuà qīng luán rù cuì yān。

童子驿见梅花

李纲

天滑云腴凝不流,岁寒迂骑过南洲。tiān huá yún yú níng bù liú,suì hán yū qí guò nán zhōu。
黄昏孤馆沉吟处,赖有江梅慰客愁。huáng hūn gū guǎn chén yín chù,lài yǒu jiāng méi wèi kè chóu。

童子驿见梅花

李纲

江南为客见江梅,似为行人特特开。jiāng nán wèi kè jiàn jiāng méi,shì wèi xíng rén tè tè kāi。
数点枝头凝玉雪,隔窗和月送香来。shù diǎn zhī tóu níng yù xuě,gé chuāng hé yuè sòng xiāng lái。

偶题其二

李纲

水落潮乾人取途,西风索索响黄芦。shuǐ luò cháo qián rén qǔ tú,xī fēng suǒ suǒ xiǎng huáng lú。
沙头惊起数行雁,恰似旧藏芦雁图。shā tóu jīng qǐ shù xíng yàn,qià shì jiù cáng lú yàn tú。

题护法寺瑛老默堂

李纲

维摩丈室何年设,满目江山自风月。wéi mó zhàng shì hé nián shè,mǎn mù jiāng shān zì fēng yuè。
道中试露默中机,千偈澜翻本无说。dào zhōng shì lù mò zhōng jī,qiān jì lán fān běn wú shuō。

次韵和瑛老颂

李纲

默堂前对五松山,敌面机锋一瞬间。mò táng qián duì wǔ sōng shān,dí miàn jī fēng yī shùn jiān。
禅客相逢休拟议,草鞋价直欲谁还。chán kè xiāng féng xiū nǐ yì,cǎo xié jià zhí yù shuí hái。

春睡

李纲

半生游宦鬓毛霜,依旧图书对晓窗。bàn shēng yóu huàn bìn máo shuāng,yī jiù tú shū duì xiǎo chuāng。
卯酒一杯春日暖,卧听鸣橹下清江。mǎo jiǔ yī bēi chūn rì nuǎn,wò tīng míng lǔ xià qīng jiāng。

春睡

李纲

居士终朝只念归,日行百里尚嫌迟。jū shì zhōng cháo zhǐ niàn guī,rì xíng bǎi lǐ shàng xián chí。
小窗春梦分明到,叹息啼乌唤觉时。xiǎo chuāng chūn mèng fēn míng dào,tàn xī tí wū huàn jué shí。

夜坐

李纲

春夜沈沈灯影明,卷书兀坐忽三更。chūn yè shěn shěn dēng yǐng míng,juǎn shū wù zuò hū sān gèng。
不知船外风多少,但听满江波浪声。bù zhī chuán wài fēng duō shǎo,dàn tīng mǎn jiāng bō làng shēng。

夜坐

李纲

波涛漠漠雨纷纷,夜泊江南烟水村。bō tāo mò mò yǔ fēn fēn,yè pō jiāng nán yān shuǐ cūn。
慨念平生都不寝,可怜心事向谁论。kǎi niàn píng shēng dōu bù qǐn,kě lián xīn shì xiàng shuí lùn。

至芜湖闻贼陷钱塘复为官军所得有感

李纲

督府繁华一扫空,须知狂寇计非庸。dū fǔ fán huá yī sǎo kōng,xū zhī kuáng kòu jì fēi yōng。
庙堂若为苍生计,早筑高坛拜卧龙。miào táng ruò wèi cāng shēng jì,zǎo zhù gāo tán bài wò lóng。

至芜湖闻贼陷钱塘复为官军所得有感

李纲

巨盗乘虚起浙东,猖狂如在笑谈中。jù dào chéng xū qǐ zhè dōng,chāng kuáng rú zài xiào tán zhōng。
钱塘犹喜官军复,破贼须从此立功。qián táng yóu xǐ guān jūn fù,pò zéi xū cóng cǐ lì gōng。

自芜湖江行至采石

李纲

万顷春江彻底清,天风不动镜泓澄。wàn qǐng chūn jiāng chè dǐ qīng,tiān fēng bù dòng jìng hóng chéng。
画船安稳摇空翠,疑在琉璃地上行。huà chuán ān wěn yáo kōng cuì,yí zài liú lí dì shàng xíng。

自芜湖江行至采石

李纲

江水春来绿似蓝,临流高石翠巉岩。jiāng shuǐ chūn lái lǜ shì lán,lín liú gāo shí cuì chán yán。
波恬舟稳已堪喜,况是清风借一帆。bō tián zhōu wěn yǐ kān xǐ,kuàng shì qīng fēng jiè yī fān。

阻风泊慈湖夹焚香默祷有长鱼跃波而江豚出没舟人大惊抵暮风便因命解舟乘月泛禁江一夕至金陵盖数百里作二绝以纪其事

李纲

江豚出没白波中,十丈神鱼跃晚空。jiāng tún chū méi bái bō zhōng,shí zhàng shén yú yuè wǎn kōng。
知是阳侯怜我拙,故教来助一帆风。zhī shì yáng hóu lián wǒ zhuō,gù jiào lái zhù yī fān fēng。