古诗词

弦歌堂

王洋

曹务日以浑,令君心自清。cáo wù rì yǐ hún,lìng jūn xīn zì qīng。
散彼愁叹气,化作欢愉声。sàn bǐ chóu tàn qì,huà zuò huān yú shēng。
欢愉何所寄,寄此弦歌鸣。huān yú hé suǒ jì,jì cǐ xián gē míng。
歌如珠累累,弦以桐铿铿。gē rú zhū lèi lèi,xián yǐ tóng kēng kēng。
顾此三尺匣,中有万古情。gù cǐ sān chǐ xiá,zhōng yǒu wàn gǔ qíng。
大弦含春温,赤甲随勾萌。dà xián hán chūn wēn,chì jiǎ suí gōu méng。
小弦羽虽细,一奏壮士惊。xiǎo xián yǔ suī xì,yī zòu zhuàng shì jīng。
次第徵角招,向日葵心倾。cì dì zhēng jiǎo zhāo,xiàng rì kuí xīn qīng。
商以表节义,皎皎秋霜明。shāng yǐ biǎo jié yì,jiǎo jiǎo qiū shuāng míng。
敛之五音全,昭氏无亏成。liǎn zhī wǔ yīn quán,zhāo shì wú kuī chéng。
鼓之播万物,草木同敷荣。gǔ zhī bō wàn wù,cǎo mù tóng fū róng。
令君保此器,常得心和平。lìng jūn bǎo cǐ qì,cháng dé xīn hé píng。
知君本抱道,岩壑依云耕。zhī jūn běn bào dào,yán hè yī yún gēng。
瓶粟朝不饱,强起从簪缨。píng sù cháo bù bǎo,qiáng qǐ cóng zān yīng。
素琴常在御,朝阳鸣箫笙。sù qín cháng zài yù,cháo yáng míng xiāo shēng。
萧然古槐下,时乎一再行。xiāo rán gǔ huái xià,shí hū yī zài xíng。
亭午百吏散,永日垂帘旌。tíng wǔ bǎi lì sàn,yǒng rì chuí lián jīng。
舟车自冲会,我道无将迎。zhōu chē zì chōng huì,wǒ dào wú jiāng yíng。
笔役眩朱墨,恺悌消纷争。bǐ yì xuàn zhū mò,kǎi tì xiāo fēn zhēng。
诛求绝敲榜,升合均瓶罂。zhū qiú jué qiāo bǎng,shēng hé jūn píng yīng。
和风动千室,暖律鸣嘤嘤。hé fēng dòng qiān shì,nuǎn lǜ míng yīng yīng。
坐令今上饶,乃类古武城。zuò lìng jīn shàng ráo,nǎi lèi gǔ wǔ chéng。
问君何能尔,但守一字诚。wèn jūn hé néng ěr,dàn shǒu yī zì chéng。
吾闻古良吏,惠养先孤茕。wú wén gǔ liáng lì,huì yǎng xiān gū qióng。
不闻棠阴中,高灯照长檠。bù wén táng yīn zhōng,gāo dēng zhào zhǎng qíng。
大雅有夷路,小鲜无急烹。dà yǎ yǒu yí lù,xiǎo xiān wú jí pēng。
令君实儒素,不肯尊钱兄。lìng jūn shí rú sù,bù kěn zūn qián xiōng。
吾心如平田,衎乐物自生。wú xīn rú píng tián,kàn lè wù zì shēng。
勿言桐乡陋,子孙传令名。wù yán tóng xiāng lòu,zi sūn chuán lìng míng。
勿言百里狭,列宿符郎星。wù yán bǎi lǐ xiá,liè sù fú láng xīng。
愿君守此志,终始不变更。yuàn jūn shǒu cǐ zhì,zhōng shǐ bù biàn gèng。
岂惟人道顺,可与神理并。qǐ wéi rén dào shùn,kě yǔ shén lǐ bìng。
辱君示琬琰,报德匪瑶琼。rǔ jūn shì wǎn yǎn,bào dé fěi yáo qióng。
他年挟薰风,期君拂天枨。tā nián xié xūn fēng,qī jūn fú tiān chéng。

王洋

宋楚州山阳人,字元渤。王资深子。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴初诏试馆职,历秘书省正字、校书郎、守起居舍人,擢知制诰。十年以权发遣吉州换邵武军。洪皓使金归,人无敢过其居,洋独与往来,为人诬告与闻洪皓欺世飞语,以直徽猷阁出知饶州。寓居信州,有荷花水木之趣,因号王南池。善诗文,其诗极意镂刻,文章以温雅见长。有《东牟集》。 王洋的作品>>

猜您喜欢

焚黄诰

王洋

伶俜族绪不堪论,兄弟相持老仅存。líng pīng zú xù bù kān lùn,xiōng dì xiāng chí lǎo jǐn cún。
方信有生同造化,君恩犹得贲丘园。fāng xìn yǒu shēng tóng zào huà,jūn ēn yóu dé bēn qiū yuán。

徐氏幼妇以花献几筵妇高甥也

王洋

前徐爱孝世相传,日荐珍尝不计年。qián xú ài xiào shì xiāng chuán,rì jiàn zhēn cháng bù jì nián。
便合一生成妇顺,旅酬今始见初筵。biàn hé yī shēng chéng fù shùn,lǚ chóu jīn shǐ jiàn chū yán。

近陋室以斗升酿家妇谓予未饮不以见告昨夜偷儿入室挈二壶去自此室中又复索寞今后酒熟便呼近邻痛饮遇夜守视庶大家着力也呈诸兄兼简士修思远三首其二

王洋

寂寞茅斋昼掩扉,著书还□易招讥。jì mò máo zhāi zhòu yǎn fēi,zhù shū hái yì zhāo jī。
固知不解论奇字,恶客何须抱酒归。gù zhī bù jiě lùn qí zì,è kè hé xū bào jiǔ guī。

再继士修三绝

王洋

直造门来诚有意,不持金去似全名。zhí zào mén lái chéng yǒu yì,bù chí jīn qù shì quán míng。
端疑解习叔孙礼,竟酒曾无欢讼声。duān yí jiě xí shū sūn lǐ,jìng jiǔ céng wú huān sòng shēng。

再继士修三绝

王洋

一身何适非真盗,浅识常虞世俗讥。yī shēn hé shì fēi zhēn dào,qiǎn shí cháng yú shì sú jī。
我欲似君专盗酒,常谋卜夜不谋归。wǒ yù shì jūn zhuān dào jiǔ,cháng móu bo yè bù móu guī。

再继士修三绝

王洋

主献宾酬卒举觥,礼成宾主不遗荣。zhǔ xiàn bīn chóu zú jǔ gōng,lǐ chéng bīn zhǔ bù yí róng。
自惭馆客殊无礼,终又不闻食器声。zì cán guǎn kè shū wú lǐ,zhōng yòu bù wén shí qì shēng。

两小人相凌

王洋

负担相随语笑同,不分强弱便相攻。fù dān xiāng suí yǔ xiào tóng,bù fēn qiáng ruò biàn xiāng gōng。
若无三尺齐民律,旷野何人是长雄。ruò wú sān chǐ qí mín lǜ,kuàng yě hé rén shì zhǎng xióng。

问讯东霞李师

王洋

烘林日动云霞杂,绕坐香通兰蕙分。hōng lín rì dòng yún xiá zá,rào zuò xiāng tōng lán huì fēn。
一局仙棋春院闭,不教声利世间闻。yī jú xiān qí chūn yuàn bì,bù jiào shēng lì shì jiān wén。

四月二十九日迓伯氏时久渴得雨田父交贺而行客病之戏成二绝

王洋

本是黄梅雨涨时,沙痕褪落不成泥。běn shì huáng méi yǔ zhǎng shí,shā hén tuì luò bù chéng ní。
龙公不费丝毫力,收起鸣车水满畦。lóng gōng bù fèi sī háo lì,shōu qǐ míng chē shuǐ mǎn qí。

四月二十九日迓伯氏时久渴得雨田父交贺而行客病之戏成二绝

王洋

尽是行人券内愁,钩辀猿叫杂鸺鹠。jǐn shì xíng rén quàn nèi chóu,gōu zhōu yuán jiào zá xiū liú。
四时各有宜人处,只怕萧萧风雨秋。sì shí gè yǒu yí rén chù,zhǐ pà xiāo xiāo fēng yǔ qiū。

投宿震泽僧难之翌日戏成以解

王洋

老将病骨犯烟波,厌听蓬窗雨作魔。lǎo jiāng bìng gǔ fàn yān bō,yàn tīng péng chuāng yǔ zuò mó。
一枕僧房得安梦,受恩真是不须多。yī zhěn sēng fáng dé ān mèng,shòu ēn zhēn shì bù xū duō。

王亚之见访知谹父郎中得女戏作

王洋

春风剪彩花开脸,秋水为神玉作肌。chūn fēng jiǎn cǎi huā kāi liǎn,qiū shuǐ wèi shén yù zuò jī。
解使门阑添喜色,宜来何必是男儿。jiě shǐ mén lán tiān xǐ sè,yí lái hé bì shì nán ér。

王亚之见访知谹父郎中得女戏作

王洋

红旆欲随岩桂发,丹书应与菊花期。hóng pèi yù suí yán guì fā,dān shū yīng yǔ jú huā qī。
功名信是前庭事,浴了珠娘也未迟。gōng míng xìn shì qián tíng shì,yù le zhū niáng yě wèi chí。

前诗似不尽意别成二小诗

王洋

得意中人嫌太雅,眼胞上捧为多般。dé yì zhōng rén xián tài yǎ,yǎn bāo shàng pěng wèi duō bān。
从今邂逅逢花处,要似茱萸子细看。cóng jīn xiè hòu féng huā chù,yào shì zhū yú zi xì kàn。

前诗似不尽意别成二小诗

王洋

已分都将命乞花,恩多成怨莫伤嗟。yǐ fēn dōu jiāng mìng qǐ huā,ēn duō chéng yuàn mò shāng jiē。
玉容红泪犹堪忆,纤手拳头尽好夸。yù róng hóng lèi yóu kān yì,xiān shǒu quán tóu jǐn hǎo kuā。