古诗词

大笑鸟

王洋

夜闻慨欬如老翁,若悲若啸空山中。yè wén kǎi kài rú lǎo wēng,ruò bēi ruò xiào kōng shān zhōng。
老妻幼子疑问我,此名何物来何从。lǎo qī yòu zi yí wèn wǒ,cǐ míng hé wù lái hé cóng。
我知此物不常有,岂解招祥宜报咎。wǒ zhī cǐ wù bù cháng yǒu,qǐ jiě zhāo xiáng yí bào jiù。
狐鸣枭噪殆所传,惟祝停声声转久。hú míng xiāo zào dài suǒ chuán,wéi zhù tíng shēng shēng zhuǎn jiǔ。
明朝问人此何鸟,僧言此鸟名大笑。míng cháo wèn rén cǐ hé niǎo,sēng yán cǐ niǎo míng dà xiào。
幸灾乐祸撼主人,侥幸前知非善告。xìng zāi lè huò hàn zhǔ rén,jiǎo xìng qián zhī fēi shàn gào。
我闻此语益悽然,我从坎壈今有年。wǒ wén cǐ yǔ yì qī rán,wǒ cóng kǎn lǎn jīn yǒu nián。
若徒报祸未报死,子之告我何迁延。ruò tú bào huò wèi bào sǐ,zi zhī gào wǒ hé qiān yán。
异时白骨满城郭,此时子笑何人前。yì shí bái gǔ mǎn chéng guō,cǐ shí zi xiào hé rén qián。
昔年长沙贾太傅,鵩鸟飞鸣告其故。xī nián zhǎng shā jiǎ tài fù,fú niǎo fēi míng gào qí gù。
滔滔宇宙鵩安知,应怪达人任来去。tāo tāo yǔ zhòu fú ān zhī,yīng guài dá rén rèn lái qù。
窗前灵鹊人乐闻,谷莺上下长和鸣。chuāng qián líng què rén lè wén,gǔ yīng shàng xià zhǎng hé míng。
汝曾不效乃效此,汝性险远知难更。rǔ céng bù xiào nǎi xiào cǐ,rǔ xìng xiǎn yuǎn zhī nán gèng。
汝其更笑我自娱,取酒与尔同歌呼。rǔ qí gèng xiào wǒ zì yú,qǔ jiǔ yǔ ěr tóng gē hū。

王洋

宋楚州山阳人,字元渤。王资深子。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴初诏试馆职,历秘书省正字、校书郎、守起居舍人,擢知制诰。十年以权发遣吉州换邵武军。洪皓使金归,人无敢过其居,洋独与往来,为人诬告与闻洪皓欺世飞语,以直徽猷阁出知饶州。寓居信州,有荷花水木之趣,因号王南池。善诗文,其诗极意镂刻,文章以温雅见长。有《东牟集》。 王洋的作品>>

猜您喜欢

上谹父郎中二首

王洋

湘江又见承明客,青嶂谁刊岳麓诗。xiāng jiāng yòu jiàn chéng míng kè,qīng zhàng shuí kān yuè lù shī。
双旆到时鸿雁少,洞庭春水照旌旗。shuāng pèi dào shí hóng yàn shǎo,dòng tíng chūn shuǐ zhào jīng qí。

大明老僧年七十五日诵法华一部

王洋

自怜双目眯尘沙,老欲依僧半在家。zì lián shuāng mù mī chén shā,lǎo yù yī sēng bàn zài jiā。
世上何人销永日,如君七轴妙莲华。shì shàng hé rén xiāo yǒng rì,rú jūn qī zhóu miào lián huá。

闲闲公为上清宫道士写经并以所养鹅群付之诸公有诗某亦同作

王洋

会稽笔法老无尘,今代闲闲是后身。huì jī bǐ fǎ lǎo wú chén,jīn dài xián xián shì hòu shēn。
只有爱鹅缘已尽,举群还付向来人。zhǐ yǒu ài é yuán yǐ jǐn,jǔ qún hái fù xiàng lái rén。

忆送双鹅怀玉作长生鹅

王洋

不费黄庭一卷经,经年门外戏波轻。bù fèi huáng tíng yī juǎn jīng,jīng nián mén wài xì bō qīng。
殷勤送上孤峰顶,去伴天鹅云外行。yīn qín sòng shàng gū fēng dǐng,qù bàn tiān é yún wài xíng。

别双鹅

王洋

绿水波浮雪羽光,只今便住白云乡。lǜ shuǐ bō fú xuě yǔ guāng,zhǐ jīn biàn zhù bái yún xiāng。
争前故眼如相恋,莫是空高少稻梁。zhēng qián gù yǎn rú xiāng liàn,mò shì kōng gāo shǎo dào liáng。

赠笔工周宣

王洋

静闻孤卓漏声迟,午转花阴昼景移。jìng wén gū zhuó lòu shēng chí,wǔ zhuǎn huā yīn zhòu jǐng yí。
能事莫忧身不足,人间不用石榴皮。néng shì mò yōu shēn bù zú,rén jiān bù yòng shí liú pí。

吴使君

王洋

玉皇案吏去纷纷,舟到三山有几人。yù huáng àn lì qù fēn fēn,zhōu dào sān shān yǒu jǐ rén。
西掖文章推独步,早归丹陛演经纶。xī yē wén zhāng tuī dú bù,zǎo guī dān bì yǎn jīng lún。

化僧求诗往宣城

王洋

草鞋踏破世间尘,乞饭因缘不为身。cǎo xié tà pò shì jiān chén,qǐ fàn yīn yuán bù wèi shēn。
一路春风好消息,不知此事付何人。yī lù chūn fēng hǎo xiāo xī,bù zhī cǐ shì fù hé rén。

僧求诗往平江

王洋

一瓶一钵远山寒,野路梅花已向残。yī píng yī bō yuǎn shān hán,yě lù méi huā yǐ xiàng cán。
自古吴门十万户,莫疑开口告人难。zì gǔ wú mén shí wàn hù,mò yí kāi kǒu gào rén nán。

送乡僧证缘归山阳

王洋

千家名满百家村,细说淮南欲断魂。qiān jiā míng mǎn bǎi jiā cūn,xì shuō huái nán yù duàn hún。
师到乡关勤问讯,古人今有几人存。shī dào xiāng guān qín wèn xùn,gǔ rén jīn yǒu jǐ rén cún。

赠廨院主僧

王洋

平生老信爱颠狂,觉子而今继道场。píng shēng lǎo xìn ài diān kuáng,jué zi ér jīn jì dào chǎng。
坐断前溪去来路,为谁辛苦为谁忙。zuò duàn qián xī qù lái lù,wèi shuí xīn kǔ wèi shuí máng。

下云居至瑶田戏赠圆老

王洋

山在云中人在山,人居山与白云闲。shān zài yún zhōng rén zài shān,rén jū shān yǔ bái yún xián。
也须认得瑶田路,方见青云一望间。yě xū rèn dé yáo tián lù,fāng jiàn qīng yún yī wàng jiān。

戏伸监院伸宣力甚勤圆老有传衣之意

王洋

安乐窝前安乐僧,一轮明月一枯藤。ān lè wō qián ān lè sēng,yī lún míng yuè yī kū téng。
与他整顿山林了,更上孤峰第一层。yǔ tā zhěng dùn shān lín le,gèng shàng gū fēng dì yī céng。

赠宣上人二首

王洋

海上孤峰一剑铓,从来匣里自韬光。hǎi shàng gū fēng yī jiàn máng,cóng lái xiá lǐ zì tāo guāng。
如今直面相呈处,怀玉山头春草长。rú jīn zhí miàn xiāng chéng chù,huái yù shān tóu chūn cǎo zhǎng。

赠宣上人二首

王洋

袖被腾腾粥饭师,无人曾见下山时。xiù bèi téng téng zhōu fàn shī,wú rén céng jiàn xià shān shí。
相逢只道无能解,肯作红楼应制诗。xiāng féng zhǐ dào wú néng jiě,kěn zuò hóng lóu yīng zhì shī。