古诗词

大笑鸟

王洋

夜闻慨欬如老翁,若悲若啸空山中。yè wén kǎi kài rú lǎo wēng,ruò bēi ruò xiào kōng shān zhōng。
老妻幼子疑问我,此名何物来何从。lǎo qī yòu zi yí wèn wǒ,cǐ míng hé wù lái hé cóng。
我知此物不常有,岂解招祥宜报咎。wǒ zhī cǐ wù bù cháng yǒu,qǐ jiě zhāo xiáng yí bào jiù。
狐鸣枭噪殆所传,惟祝停声声转久。hú míng xiāo zào dài suǒ chuán,wéi zhù tíng shēng shēng zhuǎn jiǔ。
明朝问人此何鸟,僧言此鸟名大笑。míng cháo wèn rén cǐ hé niǎo,sēng yán cǐ niǎo míng dà xiào。
幸灾乐祸撼主人,侥幸前知非善告。xìng zāi lè huò hàn zhǔ rén,jiǎo xìng qián zhī fēi shàn gào。
我闻此语益悽然,我从坎壈今有年。wǒ wén cǐ yǔ yì qī rán,wǒ cóng kǎn lǎn jīn yǒu nián。
若徒报祸未报死,子之告我何迁延。ruò tú bào huò wèi bào sǐ,zi zhī gào wǒ hé qiān yán。
异时白骨满城郭,此时子笑何人前。yì shí bái gǔ mǎn chéng guō,cǐ shí zi xiào hé rén qián。
昔年长沙贾太傅,鵩鸟飞鸣告其故。xī nián zhǎng shā jiǎ tài fù,fú niǎo fēi míng gào qí gù。
滔滔宇宙鵩安知,应怪达人任来去。tāo tāo yǔ zhòu fú ān zhī,yīng guài dá rén rèn lái qù。
窗前灵鹊人乐闻,谷莺上下长和鸣。chuāng qián líng què rén lè wén,gǔ yīng shàng xià zhǎng hé míng。
汝曾不效乃效此,汝性险远知难更。rǔ céng bù xiào nǎi xiào cǐ,rǔ xìng xiǎn yuǎn zhī nán gèng。
汝其更笑我自娱,取酒与尔同歌呼。rǔ qí gèng xiào wǒ zì yú,qǔ jiǔ yǔ ěr tóng gē hū。

王洋

宋楚州山阳人,字元渤。王资深子。徽宗宣和六年进士。高宗绍兴初诏试馆职,历秘书省正字、校书郎、守起居舍人,擢知制诰。十年以权发遣吉州换邵武军。洪皓使金归,人无敢过其居,洋独与往来,为人诬告与闻洪皓欺世飞语,以直徽猷阁出知饶州。寓居信州,有荷花水木之趣,因号王南池。善诗文,其诗极意镂刻,文章以温雅见长。有《东牟集》。 王洋的作品>>

猜您喜欢

以酒饷谹父蒙以绝句为谢因次韵并叙送行之意时欲往吴中二首

王洋

旋坼金泥不满杯,明知不自酒泉来。xuán chè jīn ní bù mǎn bēi,míng zhī bù zì jiǔ quán lái。
后房彩女弓鞋窄,持得金莲案上开。hòu fáng cǎi nǚ gōng xié zhǎi,chí dé jīn lián àn shàng kāi。

以酒饷谹父蒙以绝句为谢因次韵并叙送行之意时欲往吴中二首

王洋

诗满花笺酒满杯,吴中应喜使君来。shī mǎn huā jiān jiǔ mǎn bēi,wú zhōng yīng xǐ shǐ jūn lái。
马蹄归踏青霜滑,早趁江梅次第开。mǎ tí guī tà qīng shuāng huá,zǎo chèn jiāng méi cì dì kāi。

和谹父分洞庭柑

王洋

林屋仙丹色外妍,清泉香雾总堪怜。lín wū xiān dān sè wài yán,qīng quán xiāng wù zǒng kān lián。
不知自落人间后,三寸黄金直几钱。bù zhī zì luò rén jiān hòu,sān cùn huáng jīn zhí jǐ qián。

秀实监丞复寄二篇讥商彦不至亦微见及因次韵酬谢

王洋

东冈准拟太丘来,竹洗尘根石拂苔。dōng gāng zhǔn nǐ tài qiū lái,zhú xǐ chén gēn shí fú tái。
好客风廊俱有分,只愁高唱不容陪。hǎo kè fēng láng jù yǒu fēn,zhǐ chóu gāo chàng bù róng péi。

秀实寄两绝来招嘉彦嘉彦未回辄次韵

王洋

旧喜三周贪好客,争如一叟促归程。jiù xǐ sān zhōu tān hǎo kè,zhēng rú yī sǒu cù guī chéng。
长亭日晚相望处,一片平湖泠浸星。zhǎng tíng rì wǎn xiāng wàng chù,yī piàn píng hú líng jìn xīng。

秀实寄两绝来招嘉彦嘉彦未回辄次韵

王洋

长道相思苦不开,故从百里泛舟来。zhǎng dào xiāng sī kǔ bù kāi,gù cóng bǎi lǐ fàn zhōu lái。
如何不见稽山老,却道心因兴尽回。rú hé bù jiàn jī shān lǎo,què dào xīn yīn xīng jǐn huí。

戏和虞卿

王洋

君有轻舠恰称身,我家亦有岭头云。jūn yǒu qīng dāo qià chēng shēn,wǒ jiā yì yǒu lǐng tóu yún。
君云容易能分我,亦有吾云可寄君。jūn yún róng yì néng fēn wǒ,yì yǒu wú yún kě jì jūn。

和张平甫韵

王洋

寒谷由来不识春,可怜金殿解宫轩。hán gǔ yóu lái bù shí chūn,kě lián jīn diàn jiě gōng xuān。
哀王孙有秋来月,几处愁人不掩门。āi wáng sūn yǒu qiū lái yuè,jǐ chù chóu rén bù yǎn mén。

和卓季万寄示五绝宋德操为唱

王洋

一百五十节欲近,二十四番风老时。yī bǎi wǔ shí jié yù jìn,èr shí sì fān fēng lǎo shí。
莫因旧雨与新雨,闲却十枝并五枝。mò yīn jiù yǔ yǔ xīn yǔ,xián què shí zhī bìng wǔ zhī。

和卓季万寄示五绝宋德操为唱

王洋

静无馀事可关情,快读新诗醉魄醒。jìng wú yú shì kě guān qíng,kuài dú xīn shī zuì pò xǐng。
太守文章真衮衮,参军衫鬓两青青。tài shǒu wén zhāng zhēn gǔn gǔn,cān jūn shān bìn liǎng qīng qīng。

和卓季万寄示五绝宋德操为唱

王洋

失计长松习用刚,一官才得鬓毛苍。shī jì zhǎng sōng xí yòng gāng,yī guān cái dé bìn máo cāng。
酒醪不入瓶空腹,始信鸱夷智虑长。jiǔ láo bù rù píng kōng fù,shǐ xìn chī yí zhì lǜ zhǎng。

和卓季万寄示五绝宋德操为唱

王洋

南国馀寒有素期,年年隆腊只浮澌。nán guó yú hán yǒu sù qī,nián nián lóng là zhǐ fú sī。
还人春色九十日,红紫从它少后时。hái rén chūn sè jiǔ shí rì,hóng zǐ cóng tā shǎo hòu shí。

和卓季万寄示五绝宋德操为唱

王洋

红旆朝天彩色新,主人心在五湖春。hóng pèi cháo tiān cǎi sè xīn,zhǔ rén xīn zài wǔ hú chūn。
君王不铸良金象,莫爱扁舟共载人。jūn wáng bù zhù liáng jīn xiàng,mò ài biǎn zhōu gòng zài rén。

和子楚二首

王洋

黄粱未熟任推移,堪笑年年一局棋。huáng liáng wèi shú rèn tuī yí,kān xiào nián nián yī jú qí。
说与山中老居士,从今樱笋岁相期。shuō yǔ shān zhōng lǎo jū shì,cóng jīn yīng sǔn suì xiāng qī。

和子楚二首

王洋

我知黄卷能遮眼,岂识红襦解对棋。wǒ zhī huáng juǎn néng zhē yǎn,qǐ shí hóng rú jiě duì qí。
且要此心无黑白,怜渠胜负自相期。qiě yào cǐ xīn wú hēi bái,lián qú shèng fù zì xiāng qī。