古诗词

范文正公祠堂诗

王十朋

堂堂范公真天人,配我仁祖为元臣。táng táng fàn gōng zhēn tiān rén,pèi wǒ rén zǔ wèi yuán chén。
材兼文武怀经纶,先忧后乐不为身。cái jiān wén wǔ huái jīng lún,xiān yōu hòu lè bù wèi shēn。
上与夔卨相等伦,正色朝端批逆鳞。shàng yǔ kuí xiè xiāng děng lún,zhèng sè cháo duān pī nì lín。
三黜愈光名愈闻,一麾东游禹所巡。sān chù yù guāng míng yù wén,yī huī dōng yóu yǔ suǒ xún。
作诗怀蠡祠季真,卧龙山麓井久湮。zuò shī huái lí cí jì zhēn,wò lóng shān lù jǐng jiǔ yān。
绠而汲之清且新,堂于其旁记厥因。gěng ér jí zhī qīng qiě xīn,táng yú qí páng jì jué yīn。
名标清白垂不泯,规尔官师意谆谆。míng biāo qīng bái chuí bù mǐn,guī ěr guān shī yì zhūn zhūn。
洗贪濯盗思还淳,人亡迹在嗟己陈。xǐ tān zhuó dào sī hái chún,rén wáng jì zài jiē jǐ chén。
断碑往往埋荆榛,后人不识真天人。duàn bēi wǎng wǎng mái jīng zhēn,hòu rén bù shí zhēn tiān rén。
但能日饮堂中春,使君好事贤且仁。dàn néng rì yǐn táng zhōng chūn,shǐ jūn hǎo shì xián qiě rén。
治民律己惟公遵,登堂感概怀斯人。zhì mín lǜ jǐ wéi gōng zūn,dēng táng gǎn gài huái sī rén。
刻石绘像扬清芬,丹青炳耀如麒麟。kè shí huì xiàng yáng qīng fēn,dān qīng bǐng yào rú qí lín。
凛然如生见如亲,躬修祀事率幕宾。lǐn rán rú shēng jiàn rú qīn,gōng xiū sì shì lǜ mù bīn。
手酌寒泉羞涧蘋,一酌清我僚吏民。shǒu zhuó hán quán xiū jiàn píng,yī zhuó qīng wǒ liáo lì mín。
再酌为国清簪绅,要将清白风无垠。zài zhuó wèi guó qīng zān shēn,yào jiāng qīng bái fēng wú yín。
庶俾范公遗志伸,公乎为仙为明神。shù bǐ fàn gōng yí zhì shēn,gōng hū wèi xiān wèi míng shén。
为泽为瑞为星辰,当宁焦劳思若人,九原唤起清边尘。wèi zé wèi ruì wèi xīng chén,dāng níng jiāo láo sī ruò rén,jiǔ yuán huàn qǐ qīng biān chén。
王十朋

王十朋

王十朋(1112-1171),字龟龄,号梅溪,南宋著名的政治家和诗人,伟大的爱国主义者。出生于乐清四都左原(今浙江省乐清市)梅溪村。绍兴二十七年(1157年)他以“揽权”中兴为对,中进士第一,被擢为状元,先授承事郎,兼建王府小学教授。王十朋以名节闻名于世,刚直不阿,批评朝政,直言不讳。 王十朋的作品>>

猜您喜欢

飞桥

王十朋

苏仙诗里见飞桥,欲看虹霓踏玉腰。sū xiān shī lǐ jiàn fēi qiáo,yù kàn hóng ní tà yù yāo。
我到山中虹始见,杨辉有月印青霄。wǒ dào shān zhōng hóng shǐ jiàn,yáng huī yǒu yuè yìn qīng xiāo。

三峡桥

王十朋

三峡桥边杖屦游,此身疑已到夔州。sān xiá qiáo biān zhàng jù yóu,cǐ shēn yí yǐ dào kuí zhōu。
题诗欲比真三峡,深愧词源不倒流。tí shī yù bǐ zhēn sān xiá,shēn kuì cí yuán bù dào liú。

三峡桥

王十朋

滟滪瞿塘在眼前,便应从此上青天。yàn yù qú táng zài yǎn qián,biàn yīng cóng cǐ shàng qīng tiān。
秋风脱叶随流下,疑是十帆出峡船。qiū fēng tuō yè suí liú xià,yí shì shí fān chū xiá chuán。

五老峰

王十朋

投老山林兴已浓,庐山欣与老人逢。tóu lǎo shān lín xīng yǐ nóng,lú shān xīn yǔ lǎo rén féng。
定须容我来同老,五老峰边更有峰。dìng xū róng wǒ lái tóng lǎo,wǔ lǎo fēng biān gèng yǒu fēng。

玉渊

王十朋

谁决银河落半天,飞流溅沫五峰前。shuí jué yín hé luò bàn tiān,fēi liú jiàn mò wǔ fēng qián。
山中草木皆光润,知有含辉玉在渊。shān zhōng cǎo mù jiē guāng rùn,zhī yǒu hán huī yù zài yuān。

游楞伽

王十朋

涉水穿云一径迂,朱砂峰下访僧居。shè shuǐ chuān yún yī jìng yū,zhū shā fēng xià fǎng sēng jū。
鸟鸣蝉噪更幽处,中有人藏万卷书。niǎo míng chán zào gèng yōu chù,zhōng yǒu rén cáng wàn juǎn shū。

游楞伽

王十朋

老僧元不服朱砂,境静心灰寿自遐。lǎo sēng yuán bù fú zhū shā,jìng jìng xīn huī shòu zì xiá。
庐阜招提三百所,只馀折桂与楞伽。lú fù zhāo tí sān bǎi suǒ,zhǐ yú zhé guì yǔ léng gā。

游楞伽

王十朋

藏书阁在已无书,山色依然满旧居。cáng shū gé zài yǐ wú shū,shān sè yī rán mǎn jiù jū。
留得妇人三墨竹,金钟声里尚扶疏。liú dé fù rén sān mò zhú,jīn zhōng shēng lǐ shàng fú shū。

游南山入康谷以不观谷帘泉为恨南康李守致上尊乃此泉名也戏成一绝

王十朋

不饮谷帘山下水,徒观瀑布下长川。bù yǐn gǔ lián shān xià shuǐ,tú guān pù bù xià zhǎng chuān。
使君破我游山恨,酒寄人间第一泉。shǐ jūn pò wǒ yóu shān hèn,jiǔ jì rén jiān dì yī quán。

石镜溪

王十朋

山中有镜石为台,云雾深藏未肯开。shān zhōng yǒu jìng shí wèi tái,yún wù shēn cáng wèi kěn kāi。
别有一溪清似镜,不须人为拂尘埃。bié yǒu yī xī qīng shì jìng,bù xū rén wèi fú chén āi。

归宗枞老言庐山有对云简寂观中甜苦笋归宗寺里淡咸齑予因以汤泉石镜戏成一绝

王十朋

参禅得味咸齑淡,学道忘忧苦笋甜。cān chán dé wèi xián jī dàn,xué dào wàng yōu kǔ sǔn tián。
石镜与时为显晦,汤泉涉世有凉炎。shí jìng yǔ shí wèi xiǎn huì,tāng quán shè shì yǒu liáng yán。

开先僧赠石菖蒲

王十朋

结根拳石伴孤僧,对我还同道眼青。jié gēn quán shí bàn gū sēng,duì wǒ hái tóng dào yǎn qīng。
莫遣尘埃侵九节,会须重作玉衡星。mò qiǎn chén āi qīn jiǔ jié,huì xū zhòng zuò yù héng xīng。

昨日饭金城观今日饭石田驿

王十朋

城纵是金非愿得,田虽有石尚堪耕。chéng zòng shì jīn fēi yuàn dé,tián suī yǒu shí shàng kān gēng。
欲随秋雁荡中去,却向杜鹃啼处行。yù suí qiū yàn dàng zhōng qù,què xiàng dù juān tí chù xíng。

宿真如寺

王十朋

迢迢修岭踏朱红,林壑深藏古梵宫。tiáo tiáo xiū lǐng tà zhū hóng,lín hè shēn cáng gǔ fàn gōng。
一阁摩云锁宸翰,神光长照大江东。yī gé mó yún suǒ chén hàn,shén guāng zhǎng zhào dà jiāng dōng。

宿真如寺

王十朋

白帝孤城在何许,遥想西风急砧杵。bái dì gū chéng zài hé xǔ,yáo xiǎng xī fēng jí zhēn chǔ。
我行初至渫泉山,御书阁下眠秋雨。wǒ xíng chū zhì xiè quán shān,yù shū gé xià mián qiū yǔ。