古诗词

范文正公祠堂诗

王十朋

堂堂范公真天人,配我仁祖为元臣。táng táng fàn gōng zhēn tiān rén,pèi wǒ rén zǔ wèi yuán chén。
材兼文武怀经纶,先忧后乐不为身。cái jiān wén wǔ huái jīng lún,xiān yōu hòu lè bù wèi shēn。
上与夔卨相等伦,正色朝端批逆鳞。shàng yǔ kuí xiè xiāng děng lún,zhèng sè cháo duān pī nì lín。
三黜愈光名愈闻,一麾东游禹所巡。sān chù yù guāng míng yù wén,yī huī dōng yóu yǔ suǒ xún。
作诗怀蠡祠季真,卧龙山麓井久湮。zuò shī huái lí cí jì zhēn,wò lóng shān lù jǐng jiǔ yān。
绠而汲之清且新,堂于其旁记厥因。gěng ér jí zhī qīng qiě xīn,táng yú qí páng jì jué yīn。
名标清白垂不泯,规尔官师意谆谆。míng biāo qīng bái chuí bù mǐn,guī ěr guān shī yì zhūn zhūn。
洗贪濯盗思还淳,人亡迹在嗟己陈。xǐ tān zhuó dào sī hái chún,rén wáng jì zài jiē jǐ chén。
断碑往往埋荆榛,后人不识真天人。duàn bēi wǎng wǎng mái jīng zhēn,hòu rén bù shí zhēn tiān rén。
但能日饮堂中春,使君好事贤且仁。dàn néng rì yǐn táng zhōng chūn,shǐ jūn hǎo shì xián qiě rén。
治民律己惟公遵,登堂感概怀斯人。zhì mín lǜ jǐ wéi gōng zūn,dēng táng gǎn gài huái sī rén。
刻石绘像扬清芬,丹青炳耀如麒麟。kè shí huì xiàng yáng qīng fēn,dān qīng bǐng yào rú qí lín。
凛然如生见如亲,躬修祀事率幕宾。lǐn rán rú shēng jiàn rú qīn,gōng xiū sì shì lǜ mù bīn。
手酌寒泉羞涧蘋,一酌清我僚吏民。shǒu zhuó hán quán xiū jiàn píng,yī zhuó qīng wǒ liáo lì mín。
再酌为国清簪绅,要将清白风无垠。zài zhuó wèi guó qīng zān shēn,yào jiāng qīng bái fēng wú yín。
庶俾范公遗志伸,公乎为仙为明神。shù bǐ fàn gōng yí zhì shēn,gōng hū wèi xiān wèi míng shén。
为泽为瑞为星辰,当宁焦劳思若人,九原唤起清边尘。wèi zé wèi ruì wèi xīng chén,dāng níng jiāo láo sī ruò rén,jiǔ yuán huàn qǐ qīng biān chén。
王十朋

王十朋

王十朋(1112-1171),字龟龄,号梅溪,南宋著名的政治家和诗人,伟大的爱国主义者。出生于乐清四都左原(今浙江省乐清市)梅溪村。绍兴二十七年(1157年)他以“揽权”中兴为对,中进士第一,被擢为状元,先授承事郎,兼建王府小学教授。王十朋以名节闻名于世,刚直不阿,批评朝政,直言不讳。 王十朋的作品>>

猜您喜欢

宿千石闻诵书声

王十朋

一岭钻天到此平,夜眠听得诵书声。yī lǐng zuān tiān dào cǐ píng,yè mián tīng dé sòng shū shēng。
莫言此地名千石,万石它年或可名。mò yán cǐ dì míng qiān shí,wàn shí tā nián huò kě míng。

枕上闻鼓角

王十朋

五更枕上梦还醒,初听夔州鼓角声。wǔ gèng zhěn shàng mèng hái xǐng,chū tīng kuí zhōu gǔ jiǎo shēng。
悲壮端如少陵语,它时送我更多情。bēi zhuàng duān rú shǎo líng yǔ,tā shí sòng wǒ gèng duō qíng。

饭周平铺南北山峰峦皆奇有佛顶峰鲤鱼岩罗汉洞

王十朋

未见巫山十二峰,人言山与此山同。wèi jiàn wū shān shí èr fēng,rén yán shān yǔ cǐ shān tóng。
定知神女藏深处,正在朝云莫雨中。dìng zhī shén nǚ cáng shēn chù,zhèng zài cháo yún mò yǔ zhōng。

过秭归

王十朋

晚日寒天过秭归,江山点点上愁眉。wǎn rì hán tiān guò zǐ guī,jiāng shān diǎn diǎn shàng chóu méi。
况经宋玉悲秋处,不独秋悲冬亦悲。kuàng jīng sòng yù bēi qiū chù,bù dú qiū bēi dōng yì bēi。

宿巴东县怀寇忠悯

王十朋

制锦工夫早不同,至今人道寇巴东。zhì jǐn gōng fū zǎo bù tóng,zhì jīn rén dào kòu bā dōng。
澶渊一段奇功业,可在孤舟野水中。chán yuān yī duàn qí gōng yè,kě zài gū zhōu yě shuǐ zhōng。

宿巴东县怀寇忠悯

王十朋

堂前双柏今何在,渡口孤舟依旧横。táng qián shuāng bǎi jīn hé zài,dù kǒu gū zhōu yī jiù héng。
不似公安插竹处,凛然容貌尚如生。bù shì gōng ān chā zhú chù,lǐn rán róng mào shàng rú shēng。

初入巫山界登罗护关云雾晦冥默祷之因成一绝

王十朋

西来水陆备艰辛,只为君恩不为身。xī lái shuǐ lù bèi jiān xīn,zhǐ wèi jūn ēn bù wèi shēn。
为向巫山神女道,莫将云雾恼行人。wèi xiàng wū shān shén nǚ dào,mò jiāng yún wù nǎo xíng rén。

雾开复成一绝

王十朋

关登罗护饭邮亭,云雾迷人昼晦冥。guān dēng luó hù fàn yóu tíng,yún wù mí rén zhòu huì míng。
神女有灵呼即应,廓然山色为吾青。shén nǚ yǒu líng hū jí yīng,kuò rán shān sè wèi wú qīng。

登得胜岗谒武安王关云长庙有泉一泓俗传谓兵至此无水拔刀刺地泉随而涌庙西有磨刀溪北有晒甲崖

王十朋

得胜名岗蜀虎臣,气吞吴魏失防身。dé shèng míng gǎng shǔ hǔ chén,qì tūn wú wèi shī fáng shēn。
磨刀晒甲遗踪在,英魄犹能敌万人。mó dāo shài jiǎ yí zōng zài,yīng pò yóu néng dí wàn rén。

过风口望巫峡岩嶂如雁山祥云峰经行峡烟霞障

王十朋

十二巫山锁白云,岩如雁荡列江滨。shí èr wū shān suǒ bái yún,yán rú yàn dàng liè jiāng bīn。
谁名雁荡经行峡,定是经行峡里人。shuí míng yàn dàng jīng xíng xiá,dìng shì jīng xíng xiá lǐ rén。

登燕子坡前有一岩在江之旁如天台赤城名乌

王十朋

坡名燕子燕思归,岩号乌飞乌倦飞。pō míng yàn zi yàn sī guī,yán hào wū fēi wū juàn fēi。
云本无心聊出岫,风缘有口故吹衣。yún běn wú xīn liáo chū xiù,fēng yuán yǒu kǒu gù chuī yī。

初到夔州

王十朋

分甘易守不劳麾,梦已先予到古夔。fēn gān yì shǒu bù láo huī,mèng yǐ xiān yǔ dào gǔ kuí。
谶语端符楚东韵,忠怀雅合杜陵诗。chèn yǔ duān fú chǔ dōng yùn,zhōng huái yǎ hé dù líng shī。

寄刘侍郎韶美

王十朋

流落天涯老病身,归心一点逐新春。liú luò tiān yá lǎo bìng shēn,guī xīn yī diǎn zhú xīn chūn。
故人少借论思口,放我山林作散人。gù rén shǎo jiè lùn sī kǒu,fàng wǒ shān lín zuò sàn rén。

买山

王十朋

书生为郡亦迂哉,剩买童山买木栽。shū shēng wèi jùn yì yū zāi,shèng mǎi tóng shān mǎi mù zāi。
但遣牛羊勿践履,它年定出栋梁材。dàn qiǎn niú yáng wù jiàn lǚ,tā nián dìng chū dòng liáng cái。

给水

王十朋

接筒引水下山陬,端为夔民解百忧。jiē tǒng yǐn shuǐ xià shān zōu,duān wèi kuí mín jiě bǎi yōu。
长使义泉名不断,莫教人费一钱求。zhǎng shǐ yì quán míng bù duàn,mò jiào rén fèi yī qián qiú。