古诗词

诏修两朝国史赐筵史院和首相吴公原韵

冯京

天密丛云晓,风清一雨馀。tiān mì cóng yún xiǎo,fēng qīng yī yǔ yú。
三长太史笔,二典帝皇书。sān zhǎng tài shǐ bǐ,èr diǎn dì huáng shū。
按武知何者,沾恩匪幸欤。àn wǔ zhī hé zhě,zhān ēn fěi xìng yú。
吐茵平日事,何惮污公车。tǔ yīn píng rì shì,hé dàn wū gōng chē。

冯京

宋鄂州江夏人,字当世。仁宗皇祐元年进士第一。以将作监丞通判荆南府。还,直集贤院,判吏部南曹,同修起居注。出知扬州、江宁府,还为翰林学士,知开封府。神宗立,改御史中丞。反对王安石变法,数论其更张失当。熙宁三年,除枢密副使,进参知政事。荐苏轼、刘攽掌外制。为吕惠卿谮劾,罢知亳州。徙知成都府,安抚蕃部。哲宗即位,拜保宁军节度使,知大名府。以太子少师致仕。卒谥文简。有《灊山集》。 冯京的作品>>

猜您喜欢

谢鄂倅南宫城

冯京

尝思鹏海隔飞翻,曾得天风送羽翰。cháng sī péng hǎi gé fēi fān,céng dé tiān fēng sòng yǔ hàn。
恩比丘山何以戴,心同金石欲移难。ēn bǐ qiū shān hé yǐ dài,xīn tóng jīn shí yù yí nán。
经年空叹音书绝,千里常思道义欢。jīng nián kōng tàn yīn shū jué,qiān lǐ cháng sī dào yì huān。
每向江陵访遗治,邑人犹指县题看。měi xiàng jiāng líng fǎng yí zhì,yì rén yóu zhǐ xiàn tí kàn。

送程给事知越州

冯京

才毫无地展经纶,白首归来万里身。cái háo wú dì zhǎn jīng lún,bái shǒu guī lái wàn lǐ shēn。
持节气凌沙漠使,怀章荣动会稽人。chí jié qì líng shā mò shǐ,huái zhāng róng dòng huì jī rén。
平湖翠岫千家月,落日西风一箸莼。píng hú cuì xiù qiān jiā yuè,luò rì xī fēng yī zhù chún。
南海疲民正回首,满城歌舞颂年椿。nán hǎi pí mín zhèng huí shǒu,mǎn chéng gē wǔ sòng nián chūn。

题寺壁

冯京

韩信栖迟项羽穷,手提长剑喝秋风。hán xìn qī chí xiàng yǔ qióng,shǒu tí zhǎng jiàn hē qiū fēng。
吁嗟天下苍生眼,不识男儿未济中。xū jiē tiān xià cāng shēng yǎn,bù shí nán ér wèi jì zhōng。

题钓台

冯京

渭水尘空绀业倾,桐江烟老汉风明。wèi shuǐ chén kōng gàn yè qīng,tóng jiāng yān lǎo hàn fēng míng。
蚤知贤达穷通意,闲把渔竿只钓名。zǎo zhī xián dá qióng tōng yì,xián bǎ yú gān zhǐ diào míng。

咏张昌宗

冯京

一水潆回绕沌村,子房苗裔此间存。yī shuǐ yíng huí rào dùn cūn,zi fáng miáo yì cǐ jiān cún。
同居八世三千口,可惜君恩未表门。tóng jū bā shì sān qiān kǒu,kě xī jūn ēn wèi biǎo mén。

答伯庸

冯京

孔子之文满天下,孔子之道满天下。kǒng zi zhī wén mǎn tiān xià,kǒng zi zhī dào mǎn tiān xià。
得其文者公卿徒,得其道者为饿夫。dé qí wén zhě gōng qīng tú,dé qí dào zhě wèi è fū。