古诗词

潘别驾寄牡丹歌次韵

汪莘

别驾寄我新诗章,赏花须赏花中王。bié jià jì wǒ xīn shī zhāng,shǎng huā xū shǎng huā zhōng wáng。
我诵此诗欲大叫,山川灵气未始亡。wǒ sòng cǐ shī yù dà jiào,shān chuān líng qì wèi shǐ wáng。
忆昔少年健如虎,两脚不住寻奇芳。yì xī shǎo nián jiàn rú hǔ,liǎng jiǎo bù zhù xún qí fāng。
何曾着眼看桃李,天台洞口呼刘郎。hé céng zhe yǎn kàn táo lǐ,tiān tái dòng kǒu hū liú láng。
痴儿騃女意自得,不肯随我超凡常。chī ér ái nǚ yì zì dé,bù kěn suí wǒ chāo fán cháng。
嵩山洛浦忽入梦,秦人汉士俱堂堂。sōng shān luò pǔ hū rù mèng,qín rén hàn shì jù táng táng。
仰天大笑不复道,朱宫紫府森开张。yǎng tiān dà xiào bù fù dào,zhū gōng zǐ fǔ sēn kāi zhāng。
是时青春二三月,姚家一树真黄裳。shì shí qīng chūn èr sān yuè,yáo jiā yī shù zhēn huáng shang。
其馀牛家魏家种,千红万碧罗新妆。qí yú niú jiā wèi jiā zhǒng,qiān hóng wàn bì luó xīn zhuāng。
论花固是花中杰,论人亦是人中祥。lùn huā gù shì huā zhōng jié,lùn rén yì shì rén zhōng xiáng。
不觉我醉花亦醉,不觉花香人亦香。bù jué wǒ zuì huā yì zuì,bù jué huā xiāng rén yì xiāng。
气高已压玉笥缀,骨硬肯羡金钗行。qì gāo yǐ yā yù sì zhuì,gǔ yìng kěn xiàn jīn chāi xíng。
授我以元君之云篆,沃我以王母之霞觞。shòu wǒ yǐ yuán jūn zhī yún zhuàn,wò wǒ yǐ wáng mǔ zhī xiá shāng。
当时跳出生死窟,自此踏倒名利场。dāng shí tiào chū shēng sǐ kū,zì cǐ tà dào míng lì chǎng。
怀洞庭兮悲潇湘,吟清风兮咏沧浪。huái dòng tíng xī bēi xiāo xiāng,yín qīng fēng xī yǒng cāng làng。
仙人击节相属和,贱子起舞尤颠狂。xiān rén jī jié xiāng shǔ hé,jiàn zi qǐ wǔ yóu diān kuáng。
历聘二十八列宿,遍谒三千六上皇。lì pìn èr shí bā liè sù,biàn yè sān qiān liù shàng huáng。
东风未断薰风起,江北吹落江南藏。dōng fēng wèi duàn xūn fēng qǐ,jiāng běi chuī luò jiāng nán cáng。
天葩何年到此土,形貌虽减神犹昌。tiān pā hé nián dào cǐ tǔ,xíng mào suī jiǎn shén yóu chāng。
濂溪先生夸富贵,东坡老子怜忠良。lián xī xiān shēng kuā fù guì,dōng pō lǎo zi lián zhōng liáng。
不如煎酥煮面吃,大胜三碗搜枯肠。bù rú jiān sū zhǔ miàn chī,dà shèng sān wǎn sōu kū cháng。

汪莘

汪莘(1155~1227)南宋诗人。字叔耕,号柳塘,休宁(今属安徽)人,布衣。隐居黄山,研究《周易》,旁及释、老。宋宁宗嘉定年间,他曾三次上书朝廷,陈述天变、人事、民穷、吏污等弊病,以及行师布阵的方法,没有得到答复。徐谊知建康时,想把他作为遁世隐士向朝廷荐举,但未能成功。晚年筑室柳溪,自号方壶居士,与朱熹友善。作品有《方壶存稿》 9卷,有明汪璨等刻本;又有《方壶集》4卷,有清雍正九年(1731)刻本。 汪莘的作品>>

猜您喜欢

满江红·不敢赋梅,赋感梅

汪莘

洞府瑶池,多是见、桃红满地。dòng fǔ yáo chí,duō shì jiàn táo hóng mǎn dì。
君试问、江海清绝,因何抛弃。jūn shì wèn jiāng hǎi qīng jué,yīn hé pāo qì。
仙境常如二三月,此花不受春风醉。xiān jìng cháng rú èr sān yuè,cǐ huā bù shòu chūn fēng zuì。
被贩儿、俚妇折来看,添憔悴。bèi fàn ér lǐ fù zhé lái kàn,tiān qiáo cuì。
泛雪艇,摇冰枻。fàn xuě tǐng,yáo bīng yì。
溪馆静,村扉闭。xī guǎn jìng,cūn fēi bì。
须祁寒彻骨,清香透鼻。xū qí hán chè gǔ,qīng xiāng tòu bí。
孤竹赤松真我友,姚黄魏紫非吾契。gū zhú chì sōng zhēn wǒ yǒu,yáo huáng wèi zǐ fēi wú qì。
笑方壶、日日绕南枝,犹多事。xiào fāng hú rì rì rào nán zhī,yóu duō shì。

沁园春·忆黄山

汪莘

三十六峰,三十六溪,长锁清秋。sān shí liù fēng,sān shí liù xī,zhǎng suǒ qīng qiū。
对孤峰绝顶,云烟竞秀;悬崖峭壁,瀑布争流。duì gū fēng jué dǐng,yún yān jìng xiù;xuán yá qiào bì,pù bù zhēng liú。
洞里桃花,仙家芝草,雪后春正取次游。dòng lǐ táo huā,xiān jiā zhī cǎo,xuě hòu chūn zhèng qǔ cì yóu。
亲曾见,是龙潭白昼,海涌潮头。qīn céng jiàn,shì lóng tán bái zhòu,hǎi yǒng cháo tóu。
当年黄帝浮丘,有玉枕玉床还在不?向天都月夜,遥闻凤管;翠微霜晓,仰盼龙楼。dāng nián huáng dì fú qiū,yǒu yù zhěn yù chuáng hái zài bù?xiàng tiān dōu yuè yè,yáo wén fèng guǎn;cuì wēi shuāng xiǎo,yǎng pàn lóng lóu。
砂穴长红,丹炉已冷,安得灵方闻早修?谁知此,问原头白鹿,水畔青牛。shā xué zhǎng hóng,dān lú yǐ lěng,ān dé líng fāng wén zǎo xiū?shuí zhī cǐ,wèn yuán tóu bái lù,shuǐ pàn qīng niú。

沁园春·挂黄山图十二轴,恰满一室,觉此身真在黄山中也,赋此词寄天都峰下王道者

汪莘

家在柳塘,榜挂方壶,图挂黄山。jiā zài liǔ táng,bǎng guà fāng hú,tú guà huáng shān。
觉仙峰六六,满堂峭峻,仙溪六六,绕屋潺湲。jué xiān fēng liù liù,mǎn táng qiào jùn,xiān xī liù liù,rào wū chán yuán。
行到水穷,坐看云起,只在吾庐寻丈间。xíng dào shuǐ qióng,zuò kàn yún qǐ,zhǐ zài wú lú xún zhàng jiān。
非人世,但鹤飞深谷,猿啸高岩。fēi rén shì,dàn hè fēi shēn gǔ,yuán xiào gāo yán。
如今老疾蹒跚。rú jīn lǎo jí pán shān。
向画里嬉游卧里看。xiàng huà lǐ xī yóu wò lǐ kàn。
甚花开花落,悄无人见,山南山北,谁似余闲。shén huā kāi huā luò,qiāo wú rén jiàn,shān nán shān běi,shuí shì yú xián。
住个庵儿,了些活计,月白风清人倚阑。zhù gè ān ér,le xiē huó jì,yuè bái fēng qīng rén yǐ lán。
山中友,类先秦气貌,后晋衣冠。shān zhōng yǒu,lèi xiān qín qì mào,hòu jìn yī guān。

水调歌头·雪中篘酒,恰得三十六壶,乃酹黄山之神,而歌以侑之

汪莘

酿秫小春月,取酒雪花晨。niàng shú xiǎo chūn yuè,qǔ jiǔ xuě huā chén。
漏壶插破浮蚁,涌起碧鳞鳞。lòu hú chā pò fú yǐ,yǒng qǐ bì lín lín。
谁觉东风密至,更带梅香潜入,瓮里净无尘。shuí jué dōng fēng mì zhì,gèng dài méi xiāng qián rù,wèng lǐ jìng wú chén。
一见酒之面,便得酒之心。yī jiàn jiǔ zhī miàn,biàn dé jiǔ zhī xīn。
这番酒,□□□,未及宾。zhè fān jiǔ,,wèi jí bīn。
黄山图就,旧日境界喜重新。huáng shān tú jiù,jiù rì jìng jiè xǐ zhòng xīn。
三十六峰云嶂,三十六溪烟水,三十六壶春。sān shí liù fēng yún zhàng,sān shí liù xī yān shuǐ,sān shí liù hú chūn。
寄语黄山道,我是境中人。jì yǔ huáng shān dào,wǒ shì jìng zhōng rén。

行香子·腊八日与洪仲简溪行,其夜雪作

汪莘

野店残冬,绿酒春浓。yě diàn cán dōng,lǜ jiǔ chūn nóng。
念如今、此意谁同。niàn rú jīn cǐ yì shuí tóng。
溪光不尽,山翠无穷。xī guāng bù jǐn,shān cuì wú qióng。
有几枝梅,几竿竹,几株松。yǒu jǐ zhī méi,jǐ gān zhú,jǐ zhū sōng。
篮舆乘兴,薄暮疏钟。lán yú chéng xīng,báo mù shū zhōng。
望孤村、斜日匆匆。wàng gū cūn xié rì cōng cōng。
夜窗雪阵,晓枕云峰。yè chuāng xuě zhèn,xiǎo zhěn yún fēng。
便拥渔蓑,顶渔笠,作渔翁。biàn yōng yú suō,dǐng yú lì,zuò yú wēng。

行香子·雪后闲眺

汪莘

策杖溪边。cè zhàng xī biān。
倚杖峰前。yǐ zhàng fēng qián。
望琼林、玉树森然。wàng qióng lín yù shù sēn rán。
谁家残雪,何处孤烟。shuí jiā cán xuě,hé chù gū yān。
向一溪桥,一茅店,一渔船。xiàng yī xī qiáo,yī máo diàn,yī yú chuán。
别般天地,新样山川。bié bān tiān dì,xīn yàng shān chuān。
唤家僮、访鹤寻猿。huàn jiā tóng fǎng hè xún yuán。
山深寺远,云冷钟残。shān shēn sì yuǎn,yún lěng zhōng cán。
喜竹间灯,梅间屋,石间泉。xǐ zhú jiān dēng,méi jiān wū,shí jiān quán。

沁园春

汪莘

流水小桥,茅屋竹窗,纸帐蒲团。liú shuǐ xiǎo qiáo,máo wū zhú chuāng,zhǐ zhàng pú tuán。
把坎宫闭了,虎龙吟啸,离宫锁定,日月回环。bǎ kǎn gōng bì le,hǔ lóng yín xiào,lí gōng suǒ dìng,rì yuè huí huán。
万点星飞,两轮电转,五色圆光天样宽。wàn diǎn xīng fēi,liǎng lún diàn zhuǎn,wǔ sè yuán guāng tiān yàng kuān。
□奇处,渐冥冥杳杳,有个鸦翻。qí chù,jiàn míng míng yǎo yǎo,yǒu gè yā fān。
当时筑著机关。dāng shí zhù zhù jī guān。
后常把空华戏弄看。hòu cháng bǎ kōng huá xì nòng kàn。
更有些可笑,寐中清境,有些可怪,镜里清颜。gèng yǒu xiē kě xiào,mèi zhōng qīng jìng,yǒu xiē kě guài,jìng lǐ qīng yán。
太上留魂,老君炼魄,又被瞿昙都扫残。tài shàng liú hún,lǎo jūn liàn pò,yòu bèi qú tán dōu sǎo cán。
如何好,只单修见性,双炼还丹。rú hé hǎo,zhǐ dān xiū jiàn xìng,shuāng liàn hái dān。

方壶自咏

汪莘

性静无一物,心生有万端。xìng jìng wú yī wù,xīn shēng yǒu wàn duān。
曾将魂魄鍊,不被鬼神瞒。céng jiāng hún pò liàn,bù bèi guǐ shén mán。
纵步地虽窄,仰头天自宽。zòng bù dì suī zhǎi,yǎng tóu tiān zì kuān。
裁诗偏得偶,遇卦只成单。cái shī piān dé ǒu,yù guà zhǐ chéng dān。

方壶自咏

汪莘

三万六千刻,四千三百时。sān wàn liù qiān kè,sì qiān sān bǎi shí。
不思人事汩,只怪岁华驰。bù sī rén shì gǔ,zhǐ guài suì huá chí。
拚命尝因道,忘家亦为诗。pàn mìng cháng yīn dào,wàng jiā yì wèi shī。
幽怀聊自遣,俗子莫令知。yōu huái liáo zì qiǎn,sú zi mò lìng zhī。

方壶自咏

汪莘

生死何时了,盈虚只足伤。shēng sǐ hé shí le,yíng xū zhǐ zú shāng。
谁能一刻静,大胜百年忙。shuí néng yī kè jìng,dà shèng bǎi nián máng。
反己求中帝,逢时说外王。fǎn jǐ qiú zhōng dì,féng shí shuō wài wáng。
纷纷徒藉藉,踽踽亦凉凉。fēn fēn tú jí jí,jǔ jǔ yì liáng liáng。

方壶自咏

汪莘

事体向晚境,情怀非少年。shì tǐ xiàng wǎn jìng,qíng huái fēi shǎo nián。
平生不得地,至死亦由天。píng shēng bù dé dì,zhì sǐ yì yóu tiān。
坐背暑弥胜,行膺寒愈坚。zuò bèi shǔ mí shèng,xíng yīng hán yù jiān。
愿言过去苦,莫与后来贤。yuàn yán guò qù kǔ,mò yǔ hòu lái xián。

方壶自咏

汪莘

白昼常陪俗,清宵得养魂。bái zhòu cháng péi sú,qīng xiāo dé yǎng hún。
几时成草屋,终日掩柴门。jǐ shí chéng cǎo wū,zhōng rì yǎn chái mén。
事迫文方出,身闲道始尊。shì pò wén fāng chū,shēn xián dào shǐ zūn。
世方怀祖逖,吾已吊刘琨。shì fāng huái zǔ tì,wú yǐ diào liú kūn。

方壶自咏

汪莘

无象始无假,有形斯有邪。wú xiàng shǐ wú jiǎ,yǒu xíng sī yǒu xié。
盈虚怜日月,聚散笑烟霞。yíng xū lián rì yuè,jù sàn xiào yān xiá。
一性亦无我,五行何况他。yī xìng yì wú wǒ,wǔ xíng hé kuàng tā。
谁能离火宅,吾与上牛车。shuí néng lí huǒ zhái,wú yǔ shàng niú chē。

方壶自咏

汪莘

残腊天垂老,新春日始孩。cán là tiān chuí lǎo,xīn chūn rì shǐ hái。
玄君归浑沌,青帝出胚胎。xuán jūn guī hún dùn,qīng dì chū pēi tāi。
楼上独倚处,海边相见来。lóu shàng dú yǐ chù,hǎi biān xiāng jiàn lái。
闲思栽五柳,怒欲拔三槐。xián sī zāi wǔ liǔ,nù yù bá sān huái。

方壶自咏

汪莘

百岁已过半,只身谁与偕。bǎi suì yǐ guò bàn,zhǐ shēn shuí yǔ xié。
得因徵悟道,失在太开怀。dé yīn zhēng wù dào,shī zài tài kāi huái。
且托山花宿,时从水竹斋。qiě tuō shān huā sù,shí cóng shuǐ zhú zhāi。
神回天上活,骨付月中埋。shén huí tiān shàng huó,gǔ fù yuè zhōng mái。