古诗词

击鼓行

汪莘

柳塘有狂士,酒阑好击鼓。liǔ táng yǒu kuáng shì,jiǔ lán hǎo jī gǔ。
殷出黄金骨里泪,掺出白玉心中苦。yīn chū huáng jīn gǔ lǐ lèi,càn chū bái yù xīn zhōng kǔ。
此苦知为何人家,寒宵心事乱如麻。cǐ kǔ zhī wèi hé rén jiā,hán xiāo xīn shì luàn rú má。
岑牟肯戴红槿帽,蹀足不数渔阳檛。cén móu kěn dài hóng jǐn mào,dié zú bù shù yú yáng zhuā。
翻手作春杏开早,覆手秋风叶如扫。fān shǒu zuò chūn xìng kāi zǎo,fù shǒu qiū fēng yè rú sǎo。
开元天子是天工,那知尘起长安道。kāi yuán tiān zi shì tiān gōng,nà zhī chén qǐ zhǎng ān dào。
我今击鼓一声高彻天,击鼓二声深彻泉。wǒ jīn jī gǔ yī shēng gāo chè tiān,jī gǔ èr shēng shēn chè quán。
天上拂开白日路,地锁掣断如飞烟。tiān shàng fú kāi bái rì lù,dì suǒ chè duàn rú fēi yān。
豺狼闻之脑门裂,狐鼠粉碎臭满穴。chái láng wén zhī nǎo mén liè,hú shǔ fěn suì chòu mǎn xué。
惟有苍鳞火鬣双虬龙,籋云轰雷雨骚屑。wéi yǒu cāng lín huǒ liè shuāng qiú lóng,niè yún hōng léi yǔ sāo xiè。
青天洗出古时青,日月洗出古时明。qīng tiān xǐ chū gǔ shí qīng,rì yuè xǐ chū gǔ shí míng。
百谷草木催发生,鸾凤亦作箫韶鸣。bǎi gǔ cǎo mù cuī fā shēng,luán fèng yì zuò xiāo sháo míng。
走上半空望五岳,插天截海蟠金城。zǒu shàng bàn kōng wàng wǔ yuè,chā tiān jié hǎi pán jīn chéng。
我皇无为人自宁,此时方表鼓中声,写作柳塘击鼓行。wǒ huáng wú wèi rén zì níng,cǐ shí fāng biǎo gǔ zhōng shēng,xiě zuò liǔ táng jī gǔ xíng。

汪莘

汪莘(1155~1227)南宋诗人。字叔耕,号柳塘,休宁(今属安徽)人,布衣。隐居黄山,研究《周易》,旁及释、老。宋宁宗嘉定年间,他曾三次上书朝廷,陈述天变、人事、民穷、吏污等弊病,以及行师布阵的方法,没有得到答复。徐谊知建康时,想把他作为遁世隐士向朝廷荐举,但未能成功。晚年筑室柳溪,自号方壶居士,与朱熹友善。作品有《方壶存稿》 9卷,有明汪璨等刻本;又有《方壶集》4卷,有清雍正九年(1731)刻本。 汪莘的作品>>

猜您喜欢

减字木兰花·诗家清绝

汪莘

诗家清绝,檐外森然苍玉节。shī jiā qīng jué,yán wài sēn rán cāng yù jié。
学易无思,一笑窗前白玉妃。xué yì wú sī,yī xiào chuāng qián bái yù fēi。
何人共说,山上青松松上雪。hé rén gòng shuō,shān shàng qīng sōng sōng shàng xuě。
更有谁知,溪在门前月在溪。gèng yǒu shuí zhī,xī zài mén qián yuè zài xī。