古诗词

访汤倅

汪莘

文者道之器,诗者文之精。wén zhě dào zhī qì,shī zhě wén zhī jīng。
世儒失本原,谓以一枝鸣。shì rú shī běn yuán,wèi yǐ yī zhī míng。
仆昔颇好学,不与时俗并。pū xī pǒ hǎo xué,bù yǔ shí sú bìng。
始求为己事,中有济物情。shǐ qiú wèi jǐ shì,zhōng yǒu jì wù qíng。
静与古月俱,动与秋阳行。jìng yǔ gǔ yuè jù,dòng yǔ qiū yáng xíng。
先圣此从容,风流被后生。xiān shèng cǐ cóng róng,fēng liú bèi hòu shēng。
身世两相违,淹留竟何成。shēn shì liǎng xiāng wéi,yān liú jìng hé chéng。
一丘聊自适,万化争逢迎。yī qiū liáo zì shì,wàn huà zhēng féng yíng。
天地露根柢,动植陈性情。tiān dì lù gēn dǐ,dòng zhí chén xìng qíng。
日月显处妙,鬼神隐中明。rì yuè xiǎn chù miào,guǐ shén yǐn zhōng míng。
老佛既恍惚,诸子亦纵横。lǎo fú jì huǎng hū,zhū zi yì zòng héng。
兴衰杂今古,忧豫难悉平。xīng shuāi zá jīn gǔ,yōu yù nán xī píng。
时买白玉板,写此朱丝声。shí mǎi bái yù bǎn,xiě cǐ zhū sī shēng。
似被天公嗔,魑魅出见惊。shì bèi tiān gōng chēn,chī mèi chū jiàn jīng。
秋霜下黄叶,春风自抽萌。qiū shuāng xià huáng yè,chūn fēng zì chōu méng。
兰花待春风,深林含芳馨。lán huā dài chūn fēng,shēn lín hán fāng xīn。
属闻贤别驾,古学兼韶韺。shǔ wén xián bié jià,gǔ xué jiān sháo yīng。
仍闻吐佳句,气挟苏州清。réng wén tǔ jiā jù,qì xié sū zhōu qīng。
今朝别柴扉,匪敢投公卿。jīn cháo bié chái fēi,fěi gǎn tóu gōng qīng。
臭味略相似,长松与茯苓。chòu wèi lüè xiāng shì,zhǎng sōng yǔ fú líng。

汪莘

汪莘(1155~1227)南宋诗人。字叔耕,号柳塘,休宁(今属安徽)人,布衣。隐居黄山,研究《周易》,旁及释、老。宋宁宗嘉定年间,他曾三次上书朝廷,陈述天变、人事、民穷、吏污等弊病,以及行师布阵的方法,没有得到答复。徐谊知建康时,想把他作为遁世隐士向朝廷荐举,但未能成功。晚年筑室柳溪,自号方壶居士,与朱熹友善。作品有《方壶存稿》 9卷,有明汪璨等刻本;又有《方壶集》4卷,有清雍正九年(1731)刻本。 汪莘的作品>>

猜您喜欢

游甘露寺

汪莘

扁舟京口意踌躇,北固峰头泪满裾。biǎn zhōu jīng kǒu yì chóu chú,běi gù fēng tóu lèi mǎn jū。
闻道昔时兵可用,未知今日事何如。wén dào xī shí bīng kě yòng,wèi zhī jīn rì shì hé rú。
伤心南渡英雄尽,屈指中原岁月疏。shāng xīn nán dù yīng xióng jǐn,qū zhǐ zhōng yuán suì yuè shū。
待见太平心始足,不妨归去老樵渔。dài jiàn tài píng xīn shǐ zú,bù fáng guī qù lǎo qiáo yú。

夜兴

汪莘

倚天长剑为谁收,欲献君王镇九州。yǐ tiān zhǎng jiàn wèi shuí shōu,yù xiàn jūn wáng zhèn jiǔ zhōu。
世事漫随红日下,壮心空逐碧江流。shì shì màn suí hóng rì xià,zhuàng xīn kōng zhú bì jiāng liú。
雁横西塞偏愁客,菊绽东篱始当秋。yàn héng xī sāi piān chóu kè,jú zhàn dōng lí shǐ dāng qiū。
抖擞向来尘土梦,便提蓑笠上渔舟。dǒu sǒu xiàng lái chén tǔ mèng,biàn tí suō lì shàng yú zhōu。

秋怀

汪莘

形骸攲仄面皮黄,破屋三间号柳塘。xíng hái qī zè miàn pí huáng,pò wū sān jiān hào liǔ táng。
自大暑来真畏暑,到微凉处便知凉。zì dà shǔ lái zhēn wèi shǔ,dào wēi liáng chù biàn zhī liáng。

秋怀

汪莘

四野秋风交敝庐,时平不用蔺相如。sì yě qiū fēng jiāo bì lú,shí píng bù yòng lìn xiāng rú。
有人来问生涯事,指点蓑衣学钓鱼。yǒu rén lái wèn shēng yá shì,zhǐ diǎn suō yī xué diào yú。

秋怀

汪莘

秋云无复似春浓,天地何人到此穷。qiū yún wú fù shì chūn nóng,tiān dì hé rén dào cǐ qióng。
斜日淡烟今古恨,如何都付与孤鸿。xié rì dàn yān jīn gǔ hèn,rú hé dōu fù yǔ gū hóng。

秋怀

汪莘

北渚风生禾叶秋,洞庭波起夕阳收。běi zhǔ fēng shēng hé yè qiū,dòng tíng bō qǐ xī yáng shōu。
楚人临水为谁立,帝子隔烟相对愁。chǔ rén lín shuǐ wèi shuí lì,dì zi gé yān xiāng duì chóu。

秋怀

汪莘

自分为人类鲁皋,几将心事泛吴舠。zì fēn wèi rén lèi lǔ gāo,jǐ jiāng xīn shì fàn wú dāo。
手抟日月供宸笔,拣尽金鸡玉兔毫。shǒu tuán rì yuè gōng chén bǐ,jiǎn jǐn jīn jī yù tù háo。

秋怀

汪莘

曾向潇湘遇水仙,倏来如月去如烟。céng xiàng xiāo xiāng yù shuǐ xiān,shū lái rú yuè qù rú yān。
深林一笑闻山鬼,余处幽篁不见天。shēn lín yī xiào wén shān guǐ,yú chù yōu huáng bù jiàn tiān。

秋怀

汪莘

伤春未了又悲秋,无复欢悰到酒舟。shāng chūn wèi le yòu bēi qiū,wú fù huān cóng dào jiǔ zhōu。
茅屋半攲篱半倒,伏羲一卷在床头。máo wū bàn qī lí bàn dào,fú xī yī juǎn zài chuáng tóu。

秋怀

汪莘

玉露金风刮夜天,疏桐缺月耿窗前。yù lù jīn fēng guā yè tiān,shū tóng quē yuè gěng chuāng qián。
十诗未尽穷愁志,说与家僮汝自眠。shí shī wèi jǐn qióng chóu zhì,shuō yǔ jiā tóng rǔ zì mián。

秋怀

汪莘

一带青峦失旧青,荻花枫叶夕阳明。yī dài qīng luán shī jiù qīng,dí huā fēng yè xī yáng míng。
闲思天上多官府,自是幽人道未成。xián sī tiān shàng duō guān fǔ,zì shì yōu rén dào wèi chéng。

秋怀

汪莘

虞帝周王不复生,几多豪杰应离明。yú dì zhōu wáng bù fù shēng,jǐ duō háo jié yīng lí míng。
凤凰览遍真难合,直至而今欠一声。fèng huáng lǎn biàn zhēn nán hé,zhí zhì ér jīn qiàn yī shēng。

次潘别驾韵

汪莘

野店溪桥柳色新,千愁万恨为何人。yě diàn xī qiáo liǔ sè xīn,qiān chóu wàn hèn wèi hé rén。
殷勤织就黄金缕,带雨笼烟过一春。yīn qín zhī jiù huáng jīn lǚ,dài yǔ lóng yān guò yī chūn。

潘别驾自祁门回

汪莘

白马嘶风入紫阳,使君一笑列壶觞。bái mǎ sī fēng rù zǐ yáng,shǐ jūn yī xiào liè hú shāng。
秋原是处堪图画,豆子花红稻半黄。qiū yuán shì chù kān tú huà,dòu zi huā hóng dào bàn huáng。

九月十六日出郡登舟如钱塘十七日舟中杂兴

汪莘

落日扁舟万古心,半山明耀半溪阴。luò rì biǎn zhōu wàn gǔ xīn,bàn shān míng yào bàn xī yīn。
渔盐商贾都来往,纵有客星何处寻。yú yán shāng jiǎ dōu lái wǎng,zòng yǒu kè xīng hé chù xún。