古诗词

黄山高

汪莘

黄山高哉,岿然为江东之巨镇兮,壁立于两浙之上游。huáng shān gāo zāi,kuī rán wèi jiāng dōng zhī jù zhèn xī,bì lì yú liǎng zhè zhī shàng yóu。
摩天戛日以直上,阳枝阴派盘数州。mó tiān jiá rì yǐ zhí shàng,yáng zhī yīn pài pán shù zhōu。
四海不知两根本,行人但觉云飞浮。sì hǎi bù zhī liǎng gēn běn,xíng rén dàn jué yún fēi fú。
尝试芒鞋竹枝迨乎其间兮,一溪桃杏红烂熳,万壑松柏寒飕飕。cháng shì máng xié zhú zhī dài hū qí jiān xī,yī xī táo xìng hóng làn màn,wàn hè sōng bǎi hán sōu sōu。
悬崖绝磴可望不可到兮,古木倒挂险更遒。xuán yá jué dèng kě wàng bù kě dào xī,gǔ mù dào guà xiǎn gèng qiú。
上有灵泉瀑布千万道,如银河自天争泻而竞注兮,砅雷溅雪隐现穿林幽。shàng yǒu líng quán pù bù qiān wàn dào,rú yín hé zì tiān zhēng xiè ér jìng zhù xī,lì léi jiàn xuě yǐn xiàn chuān lín yōu。
中有青鸾黄鹤千万对,雄倡雌和迭舞而交鸣兮,深林自适复有雪白数点之猿猴。zhōng yǒu qīng luán huáng hè qiān wàn duì,xióng chàng cí hé dié wǔ ér jiāo míng xī,shēn lín zì shì fù yǒu xuě bái shù diǎn zhī yuán hóu。
山中自昔无历日,花开叶落成春秋。shān zhōng zì xī wú lì rì,huā kāi yè luò chéng chūn qiū。
残英脱叶不知其所从来兮,但见夫涧谷之间桃花如扇,松花如纛,竹叶如笠,莲叶如舟。cán yīng tuō yè bù zhī qí suǒ cóng lái xī,dàn jiàn fū jiàn gǔ zhī jiān táo huā rú shàn,sōng huā rú dào,zhú yè rú lì,lián yè rú zhōu。
菖蒲九节喂白鹿,灵芝三秀眠青牛。chāng pú jiǔ jié wèi bái lù,líng zhī sān xiù mián qīng niú。
人间三月春已暮,洞中花卉春长留。rén jiān sān yuè chūn yǐ mù,dòng zhōng huā huì chūn zhǎng liú。
奇香异气逐风去,散落尘世谁能酬。qí xiāng yì qì zhú fēng qù,sàn luò chén shì shuí néng chóu。
黄山高哉,云际一峰尚可画,云外一峰画不得,霜缯铺了掉首休。huáng shān gāo zāi,yún jì yī fēng shàng kě huà,yún wài yī fēng huà bù dé,shuāng zēng pù le diào shǒu xiū。
丹砂一峰烛天争日月,九龙一峰拔地张旗旒。dān shā yī fēng zhú tiān zhēng rì yuè,jiǔ lóng yī fēng bá dì zhāng qí liú。
天都一峰杰出于三十六峰兮,星斗森罗挂珠殿,日月对展琼瑶楼。tiān dōu yī fēng jié chū yú sān shí liù fēng xī,xīng dòu sēn luó guà zhū diàn,rì yuè duì zhǎn qióng yáo lóu。
中有一人兮龙冠而凤裘,左容成兮右浮丘。zhōng yǒu yī rén xī lóng guān ér fèng qiú,zuǒ róng chéng xī yòu fú qiū。
我时收却钓竿樵具作一束,投诸曹阮溪中流。wǒ shí shōu què diào gān qiáo jù zuò yī shù,tóu zhū cáo ruǎn xī zhōng liú。
浴余身兮汤泉,风余袂兮帝所。yù yú shēn xī tāng quán,fēng yú mèi xī dì suǒ。
夔鼓隐隐兮管啾啾,水精盘兮碧玉瓯。kuí gǔ yǐn yǐn xī guǎn jiū jiū,shuǐ jīng pán xī bì yù ōu。
帝酌我兮劳我,左右为余兮凝眸。dì zhuó wǒ xī láo wǒ,zuǒ yòu wèi yú xī níng móu。
指余以南峰石壁记,授余以红铅黑汞大丹头。zhǐ yú yǐ nán fēng shí bì jì,shòu yú yǐ hóng qiān hēi gǒng dà dān tóu。
黄山高哉,余将览秀巢云鍊其下,坐令万物不生疵疠黍盈畴。huáng shān gāo zāi,yú jiāng lǎn xiù cháo yún liàn qí xià,zuò lìng wàn wù bù shēng cī lì shǔ yíng chóu。

汪莘

汪莘(1155~1227)南宋诗人。字叔耕,号柳塘,休宁(今属安徽)人,布衣。隐居黄山,研究《周易》,旁及释、老。宋宁宗嘉定年间,他曾三次上书朝廷,陈述天变、人事、民穷、吏污等弊病,以及行师布阵的方法,没有得到答复。徐谊知建康时,想把他作为遁世隐士向朝廷荐举,但未能成功。晚年筑室柳溪,自号方壶居士,与朱熹友善。作品有《方壶存稿》 9卷,有明汪璨等刻本;又有《方壶集》4卷,有清雍正九年(1731)刻本。 汪莘的作品>>

猜您喜欢

菩萨蛮

汪莘

问言何处秋光好。wèn yán hé chù qiū guāng hǎo。
当年曾过长洲道。dāng nián céng guò zhǎng zhōu dào。
一望没遮拦。yī wàng méi zhē lán。
天宽水亦宽。tiān kuān shuǐ yì kuān。
也因轻霭扫。yě yīn qīng ǎi sǎo。
也傍斜晖讨。yě bàng xié huī tǎo。
指点与君看。zhǐ diǎn yǔ jūn kàn。
画他难不难。huà tā nán bù nán。

桃源忆故人

汪莘

人间只解留春住。rén jiān zhǐ jiě liú chūn zhù。
不管秋归去。bù guǎn qiū guī qù。
一阵西窗风雨。yī zhèn xī chuāng fēng yǔ。
秋也归何处。qiū yě guī hé chù。
柴扉半掩闲庭户。chái fēi bàn yǎn xián tíng hù。
黄叶青苔无数。huáng yè qīng tái wú shù。
犹把小春分付。yóu bǎ xiǎo chūn fēn fù。
梅蕊前村路。méi ruǐ qián cūn lù。

浣溪沙·九日

汪莘

青女催人两鬓霜。qīng nǚ cuī rén liǎng bìn shuāng。
自篘白酒作重阳。zì chōu bái jiǔ zuò zhòng yáng。
方壶老子莫凄凉。fāng hú lǎo zi mò qī liáng。
天地两三胡蝶梦,古今多少菊花香。tiān dì liǎng sān hú dié mèng,gǔ jīn duō shǎo jú huā xiāng。
只将破帽送秋光。zhǐ jiāng pò mào sòng qiū guāng。

点绛唇

汪莘

晓角霜天,昼帘却是春天气。xiǎo jiǎo shuāng tiān,zhòu lián què shì chūn tiān qì。
小园行处。xiǎo yuán xíng chù。
双蝶相随至。shuāng dié xiāng suí zhì。
恰向梅边,又向桃边觑。qià xiàng méi biān,yòu xiàng táo biān qù。
孜孜地。zī zī dì。
访兰寻蕙。fǎng lán xún huì。
谁会幽人意。shuí huì yōu rén yì。

汉宫春

汪莘

春色平分,甚偏他杨柳,分外风流。chūn sè píng fēn,shén piān tā yáng liǔ,fēn wài fēng liú。
夭桃自适其适,一笑还休。yāo táo zì shì qí shì,yī xiào hái xiū。
可怜仙李,对东风、却少温柔。kě lián xiān lǐ,duì dōng fēng què shǎo wēn róu。
争奈得、海棠妆点,向人浑不知羞。zhēng nài dé hǎi táng zhuāng diǎn,xiàng rén hún bù zhī xiū。
谁觉韶华如梦,到酴醾开后,莺语供愁。shuí jué sháo huá rú mèng,dào tú mí kāi hòu,yīng yǔ gōng chóu。
天教姚黄晚出,贵与王侔。tiān jiào yáo huáng wǎn chū,guì yǔ wáng móu。
花中隐者,有春兰、秋菊俱优。huā zhōng yǐn zhě,yǒu chūn lán qiū jú jù yōu。
须是到、溪山清冻,江梅香喷枝头。xū shì dào xī shān qīng dòng,jiāng méi xiāng pēn zhī tóu。

杏花天·寄天台刘允叔

汪莘

残雪林塘春意浅。cán xuě lín táng chūn yì qiǎn。
倚碧玉、阑干日晚。yǐ bì yù lán gàn rì wǎn。
天涯五色明如剪。tiān yá wǔ sè míng rú jiǎn。
上有新蟾占断。shàng yǒu xīn chán zhàn duàn。
从别后、水遥山远。cóng bié hòu shuǐ yáo shān yuǎn。
倩说与、天台刘阮。qiàn shuō yǔ tiān tái liú ruǎn。
方壶只有梅花伴。fāng hú zhǐ yǒu méi huā bàn。
不似桃花庭院。bù shì táo huā tíng yuàn。

杏花天·有感

汪莘

美人家在江南住。měi rén jiā zài jiāng nán zhù。
每惆恨、江南日暮。měi chóu hèn jiāng nán rì mù。
白蘋洲畔花无数。bái píng zhōu pàn huā wú shù。
还忆潇湘风度。hái yì xiāo xiāng fēng dù。
幸自是、断肠无处。xìng zì shì duàn cháng wú chù。
怎强作、莺声燕语。zěn qiáng zuò yīng shēng yàn yǔ。
东风占断秦筝柱。dōng fēng zhàn duàn qín zhēng zhù。
也逐落花归去。yě zhú luò huā guī qù。

西江月·赋红白二梅

汪莘

红白虽分两色,清香总是梅花。hóng bái suī fēn liǎng sè,qīng xiāng zǒng shì méi huā。
早春风日野人家,相对伯夷柳下。zǎo chūn fēng rì yě rén jiā,xiāng duì bó yí liǔ xià。
爱影拈将灯取,惜香放下帘遮。ài yǐng niān jiāng dēng qǔ,xī xiāng fàng xià lián zhē。
长安如梦只堪嗟,乐此应须贤者。zhǎng ān rú mèng zhǐ kān jiē,lè cǐ yīng xū xián zhě。

卜算子·立春日赋

汪莘

夏则饮红泉,冬则餐红术。xià zé yǐn hóng quán,dōng zé cān hóng shù。
一片新春入手来,不费些儿力。yī piàn xīn chūn rù shǒu lái,bù fèi xiē ér lì。
春在水无痕,春在山无迹。chūn zài shuǐ wú hén,chūn zài shān wú jì。
李白桃红未吐时,好个春消息。lǐ bái táo hóng wèi tǔ shí,hǎo gè chūn xiāo xī。

西江月·赋红梅

汪莘

曾把江梅入室,门人不敬红梅。céng bǎ jiāng méi rù shì,mén rén bù jìng hóng méi。
清香一点入灵台,傲雪家风犹在。qīng xiāng yī diǎn rù líng tái,ào xuě jiā fēng yóu zài。
状貌妇人孺子,性情烈士奇才。zhuàng mào fù rén rú zi,xìng qíng liè shì qí cái。
自开自落有谁来,与汝上林相待。zì kāi zì luò yǒu shuí lái,yǔ rǔ shàng lín xiāng dài。

南乡子

汪莘

茅舍起疏烟。máo shě qǐ shū yān。
家在寒溪阿那边。jiā zài hán xī ā nà biān。
修竹当篱梅当户,萧然。xiū zhú dāng lí méi dāng hù,xiāo rán。
问是尧天是葛天。wèn shì yáo tiān shì gé tiān。
风雨入新年。fēng yǔ rù xīn nián。
惟恐春阴咽管弦。wéi kǒng chūn yīn yàn guǎn xián。
绿酒一樽歌一曲,人传。lǜ jiǔ yī zūn gē yī qū,rén chuán。
不属天仙属散仙。bù shǔ tiān xiān shǔ sàn xiān。

西江月·张文潜诗有东海大松,序云:土人相传,三代时物。徐仲车先生和之。余意古松之散在天地间,其拄青天而蔽厚地者,可以数计周知。欲合而处之,不可得也。作问松

汪莘

天下老松有数,人间不记何年。tiān xià lǎo sōng yǒu shù,rén jiān bù jì hé nián。
海心岳顶寺门前,我欲收成一片。hǎi xīn yuè dǐng sì mén qián,wǒ yù shōu chéng yī piàn。
为向此公传语,却教老子随缘。wèi xiàng cǐ gōng chuán yǔ,què jiào lǎo zi suí yuán。
龙盘虎踞负青天,岂若吾身亲见。lóng pán hǔ jù fù qīng tiān,qǐ ruò wú shēn qīn jiàn。

卜算子·春晴寓兴

汪莘

天上不知天,洞里休寻洞。tiān shàng bù zhī tiān,dòng lǐ xiū xún dòng。
洞府天宫在眼前,春日都浮动。dòng fǔ tiān gōng zài yǎn qián,chūn rì dōu fú dòng。
我自觉来看,他在迷时梦。wǒ zì jué lái kàn,tā zài mí shí mèng。
觉则人人总是仙,步步乘鸾凤。jué zé rén rén zǒng shì xiān,bù bù chéng luán fèng。

好事近·嘉定二年正月二日大雪

汪莘

堂上挂黄山,辉映庭前春雪。táng shàng guà huáng shān,huī yìng tíng qián chūn xuě。
记得山中雪境,恰一般清绝。jì dé shān zhōng xuě jìng,qià yī bān qīng jué。
须知天锡与方壶,比似镜湖别。xū zhī tiān xī yǔ fāng hú,bǐ shì jìng hú bié。
好得镜湖狂客,伴方壶欢伯。hǎo dé jìng hú kuáng kè,bàn fāng hú huān bó。

洞仙歌·正月二日大雪,自后雨雪屡作,至三十日甲子,始晴

汪莘

春王正月,雪阵联翩下。chūn wáng zhèng yuè,xuě zhèn lián piān xià。
我有春风怎生卖。wǒ yǒu chūn fēng zěn shēng mài。
忽扫残夜雨,推出朝阳,天地里,玉烛一枝无价。hū sǎo cán yè yǔ,tuī chū cháo yáng,tiān dì lǐ,yù zhú yī zhī wú jià。
早春虚过了,尚有二分,是处春光好收买。zǎo chūn xū guò le,shàng yǒu èr fēn,shì chù chūn guāng hǎo shōu mǎi。
也不违天性,不远人情,杨柳陌、临水夭桃亭榭。yě bù wéi tiān xìng,bù yuǎn rén qíng,yáng liǔ mò lín shuǐ yāo táo tíng xiè。
身子外、只要自家人,共酒后羲皇,花前偏霸。shēn zi wài zhǐ yào zì jiā rén,gòng jiǔ hòu xī huáng,huā qián piān bà。
2411234567»