古诗词

诗意

陈琰

惨淡轻萦似画图,神游物外有还无。cǎn dàn qīng yíng shì huà tú,shén yóu wù wài yǒu hái wú。
灞桥雪里清应苦,饭颗山头人亦癯。bà qiáo xuě lǐ qīng yīng kǔ,fàn kē shān tóu rén yì qú。
敏掣鲸鱼当碧幽,随象网索玄珠出。mǐn chè jīng yú dāng bì yōu,suí xiàng wǎng suǒ xuán zhū chū。
□尘解悟天机妙,一字何劳撚断须。chén jiě wù tiān jī miào,yī zì hé láo niǎn duàn xū。

陈琰

宋澶州临河人,字伯玉。第进士。历大理寺丞、太常博士。能决疑狱。由监察御史迁殿中侍御史。仁宗时擢三司度支判官。诸路转运副使,官终尚书工部郎中。 陈琰的作品>>

猜您喜欢

诗思

陈琰

本与名言绝,乾坤钟气清。běn yǔ míng yán jué,qián kūn zhōng qì qīng。
静中取拾得,闲里琢磨成。jìng zhōng qǔ shí dé,xián lǐ zuó mó chéng。
美刺明时化,幽微索至精。měi cì míng shí huà,yōu wēi suǒ zhì jīng。
不曾亲悟入,似隔万重城。bù céng qīn wù rù,shì gé wàn zhòng chéng。

题二陆祠

陈琰

尘暗香残二陆祠,可怜词藻妙当时。chén àn xiāng cán èr lù cí,kě lián cí zǎo miào dāng shí。
联镳入洛成何事,一段凄凉鹤不知。lián biāo rù luò chéng hé shì,yī duàn qī liáng hè bù zhī。

登法华台

陈琰

流水西来绕乱山,山色曲折几重滩。liú shuǐ xī lái rào luàn shān,shān sè qū zhé jǐ zhòng tān。
烟云出入搜寻易,人世兴亡入画难。yān yún chū rù sōu xún yì,rén shì xīng wáng rù huà nán。
南楚归舟牵客思,西风脱叶转秋寒。nán chǔ guī zhōu qiān kè sī,xī fēng tuō yè zhuǎn qiū hán。
年华渐晚边城远,凝望中天更倚栏。nián huá jiàn wǎn biān chéng yuǎn,níng wàng zhōng tiān gèng yǐ lán。