古诗词

读晦翁遗文悽怆有作

孙应时

先生千载人,浩气隘穹壤。xiān shēng qiān zài rén,hào qì ài qióng rǎng。
早薄声利交,超然傲尘鞅。zǎo báo shēng lì jiāo,chāo rán ào chén yāng。
饮酒读离骚,追游必豪爽。yǐn jiǔ dú lí sāo,zhuī yóu bì háo shuǎng。
风月饱高吟,云泉擅奇赏。fēng yuè bǎo gāo yín,yún quán shàn qí shǎng。
切骨痛国雠,嚼齿愤奸党。qiè gǔ tòng guó chóu,jué chǐ fèn jiān dǎng。
纵谈天下事,一一如指掌。zòng tán tiān xià shì,yī yī rú zhǐ zhǎng。
敛意师圣贤,精心玩图象。liǎn yì shī shèng xián,jīng xīn wán tú xiàng。
全体极浑涵,灵根妙充养。quán tǐ jí hún hán,líng gēn miào chōng yǎng。
昭昭陈轨辙,坦坦辟榛莽。zhāo zhāo chén guǐ zhé,tǎn tǎn pì zhēn mǎng。
陶镕就醇粹,鞭策收勉强。táo róng jiù chún cuì,biān cè shōu miǎn qiáng。
瞿聃息遁辞,关雒大遗响。qú dān xī dùn cí,guān luò dà yí xiǎng。
师道屹尊严,人材兴倜傥。shī dào yì zūn yán,rén cái xīng tì tǎng。
宸纶叹廉靖,朝迹惎忠谠。chén lún tàn lián jìng,cháo jì jì zhōng dǎng。
康庐委符竹,越绝畀英簜。kāng lú wěi fú zhú,yuè jué bì yīng dàng。
刍牧活饥茕,天日快幽枉。chú mù huó jī qióng,tiān rì kuài yōu wǎng。
命义信行藏,风标何肮脏。mìng yì xìn xíng cáng,fēng biāo hé āng zàng。
晚来侍细旃,时益异畴曩。wǎn lái shì xì zhān,shí yì yì chóu nǎng。
孤踪反山林,百怪幻夔魍。gū zōng fǎn shān lín,bǎi guài huàn kuí wǎng。
先生一澹然,几微宁怏怏。xiān shēng yī dàn rán,jǐ wēi níng yàng yàng。
冬曦暖袍屦,秋风飒几杖。dōng xī nuǎn páo jù,qiū fēng sà jǐ zhàng。
尚可淑后来,何言遂长往。shàng kě shū hòu lái,hé yán suì zhǎng wǎng。
暌离思远道,殷勤愧殊奖。kuí lí sī yuǎn dào,yīn qín kuì shū jiǎng。
常怀订群疑,忍独拜遗像。cháng huái dìng qún yí,rěn dú bài yí xiàng。
感旧日萧瑟,出门增惝恍。gǎn jiù rì xiāo sè,chū mén zēng chǎng huǎng。
一致无古今,万世均俯仰。yī zhì wú gǔ jīn,wàn shì jūn fǔ yǎng。
微言在遗墨,没齿抱遐想。wēi yán zài yí mò,méi chǐ bào xiá xiǎng。
末路诚刺促,中扃故弘敞。mò lù chéng cì cù,zhōng jiōng gù hóng chǎng。
惟善不可诬,惟恶不可长。wéi shàn bù kě wū,wéi è bù kě zhǎng。
百年非所知,常如侍函丈。bǎi nián fēi suǒ zhī,cháng rú shì hán zhàng。
题诗自激昂,山川悲莽苍。tí shī zì jī áng,shān chuān bēi mǎng cāng。

孙应时

宋绍兴馀姚人,字季和,号烛湖居士。孙介子。师事陆九渊。孝宗淳熙二年进士。授黄岩尉,为常平使者朱熹所重,与定交。丘崇帅蜀,辟入制幕,尝策言吴曦将叛。徙知常熟,秩满,郡守以私恨诬其负仓粟三千斛而捃摭之,市民竟为代偿,守益怒,坐贬秩。宁宗开禧二年起判邵武军,未赴而卒。有《烛湖集》。 孙应时的作品>>

猜您喜欢

王子中使君家东涧修竹

孙应时

一径修篁百亩深,倚天乔木更阴阴。yī jìng xiū huáng bǎi mǔ shēn,yǐ tiān qiáo mù gèng yīn yīn。
红尘万事不到眼,好景四时长会心。hóng chén wàn shì bù dào yǎn,hǎo jǐng sì shí zhǎng huì xīn。
稳著亭台添远趣,透开风月自清音。wěn zhù tíng tái tiān yuǎn qù,tòu kāi fēng yuè zì qīng yīn。
使君晋宋家人物,消得闲中此醉吟。shǐ jūn jìn sòng jiā rén wù,xiāo dé xián zhōng cǐ zuì yín。

春日自警

孙应时

春风吹尽一川冰,野色山光弄晚晴。chūn fēng chuī jǐn yī chuān bīng,yě sè shān guāng nòng wǎn qíng。
节物荣枯能几许,人生寒暑正堪惊。jié wù róng kū néng jǐ xǔ,rén shēng hán shǔ zhèng kān jīng。
百围松桧秋毫壮,千丈罗纨尺寸成。bǎi wéi sōng guì qiū háo zhuàng,qiān zhàng luó wán chǐ cùn chéng。
饱食安眠欲何用,彷徨终夜月华明。bǎo shí ān mián yù hé yòng,páng huáng zhōng yè yuè huá míng。

和顶山前韵

孙应时

小山摇落故凄凉,想象登临野兴长。xiǎo shān yáo luò gù qī liáng,xiǎng xiàng dēng lín yě xīng zhǎng。
万里晴空初雁入,一年好景又橙黄。wàn lǐ qíng kōng chū yàn rù,yī nián hǎo jǐng yòu chéng huáng。
极须痛饮偿秋节,生怕疏钟报夕阳。jí xū tòng yǐn cháng qiū jié,shēng pà shū zhōng bào xī yáng。
搔首故园归未得,荒篱寒菊为谁香。sāo shǒu gù yuán guī wèi dé,huāng lí hán jú wèi shuí xiāng。

和方与行韵

孙应时

千里家山且寄音,小窗孤坐息深深。qiān lǐ jiā shān qiě jì yīn,xiǎo chuāng gū zuò xī shēn shēn。
平生肯恃张仪舌,今日犹存赵武心。píng shēng kěn shì zhāng yí shé,jīn rì yóu cún zhào wǔ xīn。
岁暮天寒休复问,梦回酒醒故难禁。suì mù tiān hán xiū fù wèn,mèng huí jiǔ xǐng gù nán jìn。
梅梢春信知何似,驿使来时为一寻。méi shāo chūn xìn zhī hé shì,yì shǐ lái shí wèi yī xún。

与宋厩父昆弟唐升伯偕游庐山

孙应时

征帆西过忆匆匆,咫尺匡庐怅望中。zhēng fān xī guò yì cōng cōng,zhǐ chǐ kuāng lú chàng wàng zhōng。
天意留为今日计,春游恰与故人同。tiān yì liú wèi jīn rì jì,chūn yóu qià yǔ gù rén tóng。
酒醒月落行侵晓,云断风来翠满空。jiǔ xǐng yuè luò xíng qīn xiǎo,yún duàn fēng lái cuì mǎn kōng。
识取庐山真面目,会来栽杏作仙翁。shí qǔ lú shān zhēn miàn mù,huì lái zāi xìng zuò xiān wēng。

遣兴

孙应时

乾坤纳纳几邮亭,一舸飘然水上萍。qián kūn nà nà jǐ yóu tíng,yī gě piāo rán shuǐ shàng píng。
短发判随秋草白,双眸刚为好山青。duǎn fā pàn suí qiū cǎo bái,shuāng móu gāng wèi hǎo shān qīng。
新诗满轴频舒卷,薄酒盈樽自醉醒。xīn shī mǎn zhóu pín shū juǎn,báo jiǔ yíng zūn zì zuì xǐng。
世上功名亦何事,谁能愁损叹漂零。shì shàng gōng míng yì hé shì,shuí néng chóu sǔn tàn piāo líng。

夜泊

孙应时

病暑迎秋苦恨迟,秋来唤起楚人悲。bìng shǔ yíng qiū kǔ hèn chí,qiū lái huàn qǐ chǔ rén bēi。
一江风雨无眠夜,万里关山独往时。yī jiāng fēng yǔ wú mián yè,wàn lǐ guān shān dú wǎng shí。
奉檄不知翻远别,倚门应已念归期。fèng xí bù zhī fān yuǎn bié,yǐ mén yīng yǐ niàn guī qī。
荻花枫叶添情绪,看得明朝两鬓丝。dí huā fēng yè tiān qíng xù,kàn dé míng cháo liǎng bìn sī。

陪章荆州九日登高宴示坐中呈二帅

孙应时

龙山东畔细腰宫,荆蜀元戎一笑同。lóng shān dōng pàn xì yāo gōng,jīng shǔ yuán róng yī xiào tóng。
正复楼台看戏马,何妨丝管送飞鸿。zhèng fù lóu tái kàn xì mǎ,hé fáng sī guǎn sòng fēi hóng。
红萸黄菊年华里,落木长江晚思中。hóng yú huáng jú nián huá lǐ,luò mù zhǎng jiāng wǎn sī zhōng。
下客无才敌嘲弄,聊须整帽向西风。xià kè wú cái dí cháo nòng,liáo xū zhěng mào xiàng xī fēng。

章荆州再招宴渚宫重湖

孙应时

平生绛帐马荆州,肯念天涯万里舟。píng shēng jiàng zhàng mǎ jīng zhōu,kěn niàn tiān yá wàn lǐ zhōu。
百丈便从沙岸发,联镳还作渚宫游。bǎi zhàng biàn cóng shā àn fā,lián biāo hái zuò zhǔ gōng yóu。
芙蓉满意留连客,橙橘随时断送秋。fú róng mǎn yì liú lián kè,chéng jú suí shí duàn sòng qiū。
不惜重湖重一醉,明朝巴峡暮猿愁。bù xī zhòng hú zhòng yī zuì,míng cháo bā xiá mù yuán chóu。

答任检法

孙应时

壮意当年隘九州,天涯今日倦孤游。zhuàng yì dāng nián ài jiǔ zhōu,tiān yá jīn rì juàn gū yóu。
空江水落鱼龙夜,故国云深鸿雁秋。kōng jiāng shuǐ luò yú lóng yè,gù guó yún shēn hóng yàn qiū。
惜把山川对幽独,暂须谈笑作风流。xī bǎ shān chuān duì yōu dú,zàn xū tán xiào zuò fēng liú。
知心叹绝任夫子,肯和巴歌为解愁。zhī xīn tàn jué rèn fū zi,kěn hé bā gē wèi jiě chóu。

答任检法

孙应时

幕下清风十六州,德人胸次有天游。mù xià qīng fēng shí liù zhōu,dé rén xiōng cì yǒu tiān yóu。
偏将好句招诗社,不起争心效弈秋。piān jiāng hǎo jù zhāo shī shè,bù qǐ zhēng xīn xiào yì qiū。
我拙蒉桴鸣土鼓,君贤玉瓒映黄流。wǒ zhuō kuì fú míng tǔ gǔ,jūn xián yù zàn yìng huáng liú。
苍苍云海相期急,未用烦纡拟四愁。cāng cāng yún hǎi xiāng qī jí,wèi yòng fán yū nǐ sì chóu。

答任检法

孙应时

文字潮州更柳州,兴来八表共神游。wén zì cháo zhōu gèng liǔ zhōu,xīng lái bā biǎo gòng shén yóu。
骅骝陇阪长鸣日,鹰隼霜天得意秋。huá liú lǒng bǎn zhǎng míng rì,yīng sǔn shuāng tiān dé yì qiū。
鼎鼎百年均昨梦,纷纷一世几名流。dǐng dǐng bǎi nián jūn zuó mèng,fēn fēn yī shì jǐ míng liú。
为君倾倒平生话,不作人间儿女愁。wèi jūn qīng dào píng shēng huà,bù zuò rén jiān ér nǚ chóu。

制司请都大会食

孙应时

绣衣人物冠诸台,玉帐元戎万里来。xiù yī rén wù guān zhū tái,yù zhàng yuán róng wàn lǐ lái。
同为西川增气象,何妨北海试尊罍。tóng wèi xī chuān zēng qì xiàng,hé fáng běi hǎi shì zūn léi。
休辞臈酒十分醉,要唤春风一夜回。xiū cí là jiǔ shí fēn zuì,yào huàn chūn fēng yī yè huí。
天上德星何处聚,应从井络向三台。tiān shàng dé xīng hé chù jù,yīng cóng jǐng luò xiàng sān tái。

三游洞之外俯瞰峡江酷似钓台

孙应时

木落天清岚翠开,缓将脚力试崔嵬。mù luò tiān qīng lán cuì kāi,huǎn jiāng jiǎo lì shì cuī wéi。
千年洞府烟霞外,一壑水声风雨来。qiān nián dòng fǔ yān xiá wài,yī hè shuǐ shēng fēng yǔ lái。
客路山川生白发,古人名字剥苍苔。kè lù shān chuān shēng bái fā,gǔ rén míng zì bō cāng tái。
平生感慨忘言地,俯见沧江忆钓台。píng shēng gǎn kǎi wàng yán dì,fǔ jiàn cāng jiāng yì diào tái。

冷副端与诸人九日登高有诗次韵

孙应时

日薄天清山翠浓,西来万里有清风。rì báo tiān qīng shān cuì nóng,xī lái wàn lǐ yǒu qīng fēng。
十分秋色嚣尘外,千古佳辰感慨中。shí fēn qiū sè xiāo chén wài,qiān gǔ jiā chén gǎn kǎi zhōng。
云隐蜃楼东海碧,江涵雁字夕阳红。yún yǐn shèn lóu dōng hǎi bì,jiāng hán yàn zì xī yáng hóng。
诗翁不负登高兴,消得觥船一棹空。shī wēng bù fù dēng gāo xīng,xiāo dé gōng chuán yī zhào kōng。