古诗词

唐侯仲友之守台为浮梁于江象山令蒋鹗考叔赋江有济三章以献余时官于台见而陋之作江有梁

孙应时

江有梁,昔所无兮。jiāng yǒu liáng,xī suǒ wú xī。
台之民,维艰虞兮。tái zhī mín,wéi jiān yú xī。
我南之耕,其出于于。wǒ nán zhī gēng,qí chū yú yú。
我北之趋,维薪维刍。wǒ běi zhī qū,wéi xīn wéi chú。
匪伊薪刍,行旅载途。fěi yī xīn chú,xíng lǚ zài tú。
风雨晦冥,海波愁予。fēng yǔ huì míng,hǎi bō chóu yǔ。
岂无舟人,徼利以呼。qǐ wú zhōu rén,jiǎo lì yǐ hū。
偪仄沦胥,云谁之辜。bī zè lún xū,yún shuí zhī gū。
江有梁,维今始兮。jiāng yǒu liáng,wéi jīn shǐ xī。
台之民,维天启兮。tái zhī mín,wéi tiān qǐ xī。
邦有父母,视民如子。bāng yǒu fù mǔ,shì mín rú zi。
民号于溺,侯曰由己。mín hào yú nì,hóu yuē yóu jǐ。
乃相乃谋,乃筑乃峙。nǎi xiāng nǎi móu,nǎi zhù nǎi zhì。
其桴联联,其舟齿齿。qí fú lián lián,qí zhōu chǐ chǐ。
民不知江,有道如砥。mín bù zhī jiāng,yǒu dào rú dǐ。
我醉我奔,云胡不喜。wǒ zuì wǒ bēn,yún hú bù xǐ。
江有梁,孰使然兮。jiāng yǒu liáng,shú shǐ rán xī。
台之民,曰侯贤兮。tái zhī mín,yuē hóu xián xī。
孰使侯贤,有命自天。shú shǐ hóu xián,yǒu mìng zì tiān。
天子圣仁,侯乃来宣。tiān zi shèng rén,hóu nǎi lái xuān。
自我侯来,有麦有年。zì wǒ hóu lái,yǒu mài yǒu nián。
天姥之南,东溟之壖。tiān lǎo zhī nán,dōng míng zhī ruán。
涛澜不惊,歌舞后先。tāo lán bù jīng,gē wǔ hòu xiān。
汝不我信,视此一川。rǔ bù wǒ xìn,shì cǐ yī chuān。
我梁既成,我民既平。wǒ liáng jì chéng,wǒ mín jì píng。
侯智不矜,侯心载宁。hóu zhì bù jīn,hóu xīn zài níng。
帝曰汝归,其车宵征。dì yuē rǔ guī,qí chē xiāo zhēng。
予欲济川,邦国是经。yǔ yù jì chuān,bāng guó shì jīng。
民留我侯,敢与帝争。mín liú wǒ hóu,gǎn yǔ dì zhēng。
我帝我侯,眉寿无疆。wǒ dì wǒ hóu,méi shòu wú jiāng。

孙应时

宋绍兴馀姚人,字季和,号烛湖居士。孙介子。师事陆九渊。孝宗淳熙二年进士。授黄岩尉,为常平使者朱熹所重,与定交。丘崇帅蜀,辟入制幕,尝策言吴曦将叛。徙知常熟,秩满,郡守以私恨诬其负仓粟三千斛而捃摭之,市民竟为代偿,守益怒,坐贬秩。宁宗开禧二年起判邵武军,未赴而卒。有《烛湖集》。 孙应时的作品>>

猜您喜欢

题筹笔驿武侯祠

孙应时

北出当年此运筹,悠然攲卧与神谋。běi chū dāng nián cǐ yùn chóu,yōu rán qī wò yǔ shén móu。
三军节制驯貔虎,千里糇粮捷马牛。sān jūn jié zhì xùn pí hǔ,qiān lǐ hóu liáng jié mǎ niú。
汉业兴亡惟我在,蜀山重复遣人愁。hàn yè xīng wáng wéi wǒ zài,shǔ shān zhòng fù qiǎn rén chóu。
驿前风景应如旧,江水无情日夜流。yì qián fēng jǐng yīng rú jiù,jiāng shuǐ wú qíng rì yè liú。

又谒武侯祠

孙应时

城南风景故堪怜,胜日经行意洒然。chéng nán fēng jǐng gù kān lián,shèng rì jīng xíng yì sǎ rán。
江上竹寒偏却暑,庙前柏老尚参天。jiāng shàng zhú hán piān què shǔ,miào qián bǎi lǎo shàng cān tiān。
堂堂不朽能千古,鼎鼎何能漫百年。táng táng bù xiǔ néng qiān gǔ,dǐng dǐng hé néng màn bǎi nián。
醉里狂歌心浩荡,为君一吸倒觥船。zuì lǐ kuáng gē xīn hào dàng,wèi jūn yī xī dào gōng chuán。

辞武侯庙

孙应时

三分遗论久难明,独有河汾与杜陵。sān fēn yí lùn jiǔ nán míng,dú yǒu hé fén yǔ dù líng。
工拙人休计曹马,兴亡天亦恨桓灵。gōng zhuō rén xiū jì cáo mǎ,xīng wáng tiān yì hèn huán líng。
大星忍向中宵落,老柏空馀千载青。dà xīng rěn xiàng zhōng xiāo luò,lǎo bǎi kōng yú qiān zài qīng。
再拜征途重回首,雪风吹断泪成冰。zài bài zhēng tú zhòng huí shǒu,xuě fēng chuī duàn lèi chéng bīng。

倦游书事

孙应时

只影千山复万山,两年愁著鬓毛班。zhǐ yǐng qiān shān fù wàn shān,liǎng nián chóu zhù bìn máo bān。
壮心未答吴钩赠,素节聊全赵璧还。zhuàng xīn wèi dá wú gōu zèng,sù jié liáo quán zhào bì hái。
剑栈风烟通紫塞,峡天云雪带乌蛮。jiàn zhàn fēng yān tōng zǐ sāi,xiá tiān yún xuě dài wū mán。
逢人若问浑慵答,闭目支颐一梦间。féng rén ruò wèn hún yōng dá,bì mù zhī yí yī mèng jiān。

江上作

孙应时

不羞烛影照苍波,独向江头步绿莎。bù xiū zhú yǐng zhào cāng bō,dú xiàng jiāng tóu bù lǜ shā。
历历风烟行地阔,冥冥云海得天多。lì lì fēng yān xíng dì kuò,míng míng yún hǎi dé tiān duō。
沙晴百网收渔市,山晚千帆殷棹歌。shā qíng bǎi wǎng shōu yú shì,shān wǎn qiān fān yīn zhào gē。
约取清秋弄明月,一尊重欲酹东坡。yuē qǔ qīng qiū nòng míng yuè,yī zūn zhòng yù lèi dōng pō。

答剑门朱宰和益昌夜泊韵

孙应时

好辞绝妙过邯郸,开卷清风起坐间。hǎo cí jué miào guò hán dān,kāi juǎn qīng fēng qǐ zuò jiān。
想见襟怀濯冰雪,如闻吟啸满云山。xiǎng jiàn jīn huái zhuó bīng xuě,rú wén yín xiào mǎn yún shān。
离亭剑阁千峰碧,归梦莱衣五彩斑。lí tíng jiàn gé qiān fēng bì,guī mèng lái yī wǔ cǎi bān。
尊酒相逢更何许,秋帆回首下牢关。zūn jiǔ xiāng féng gèng hé xǔ,qiū fān huí shǒu xià láo guān。

答俞履道见赠

孙应时

黄尘车马日纷嚣,万事春冰过眼消。huáng chén chē mǎ rì fēn xiāo,wàn shì chūn bīng guò yǎn xiāo。
赖有诸公扶正气,犹令千载见英标。lài yǒu zhū gōng fú zhèng qì,yóu lìng qiān zài jiàn yīng biāo。
多君吐论心奇壮,顾我凋年齿动摇。duō jūn tǔ lùn xīn qí zhuàng,gù wǒ diāo nián chǐ dòng yáo。
好待明堂采梁栋,勿夸翘楚向薪樵。hǎo dài míng táng cǎi liáng dòng,wù kuā qiào chǔ xiàng xīn qiáo。

答成都虞子韶钤干寄书信兼示近作

孙应时

珍重西来双鲤鱼,更传佳句起愁予。zhēn zhòng xī lái shuāng lǐ yú,gèng chuán jiā jù qǐ chóu yǔ。
相思已是五年别,多愧先无一字书。xiāng sī yǐ shì wǔ nián bié,duō kuì xiān wú yī zì shū。
欲话锦城疑是梦,谁怜霜鬓不禁梳。yù huà jǐn chéng yí shì mèng,shuí lián shuāng bìn bù jìn shū。
青毡黄閤君侯事,早拟相逢倘下车。qīng zhān huáng gé jūn hóu shì,zǎo nǐ xiāng féng tǎng xià chē。

和答赵生师白见寄

孙应时

休论吾昔与吾今,窗下婆娑有学林。xiū lùn wú xī yǔ wú jīn,chuāng xià pó suō yǒu xué lín。
会意书非求甚解,无弦琴岂要知音。huì yì shū fēi qiú shén jiě,wú xián qín qǐ yào zhī yīn。
是中截断谈天口,何处寻来立雪心。shì zhōng jié duàn tán tiān kǒu,hé chù xún lái lì xuě xīn。
永日春风莺百啭,幽人踵息正深深。yǒng rì chūn fēng yīng bǎi zhuàn,yōu rén zhǒng xī zhèng shēn shēn。

和答赵生师白见寄

孙应时

田可躬耕溪可渔,此身属我不关渠。tián kě gōng gēng xī kě yú,cǐ shēn shǔ wǒ bù guān qú。
养生谁学嵇中散,避谤吾非陆敬舆。yǎng shēng shuí xué jī zhōng sàn,bì bàng wú fēi lù jìng yú。
风月满怀高士传,江山到眼故人书。fēng yuè mǎn huái gāo shì chuán,jiāng shān dào yǎn gù rén shū。
相思千里无多恨,珍重清诗玉不如。xiāng sī qiān lǐ wú duō hèn,zhēn zhòng qīng shī yù bù rú。

和胡仲方抚干白瑞香及黄橼韵

孙应时

翠锦熏笼白玉花,几年庐阜饱烟霞。cuì jǐn xūn lóng bái yù huā,jǐ nián lú fù bǎo yān xiá。
定知姑射同肌骨,何必离骚借齿牙。dìng zhī gū shè tóng jī gǔ,hé bì lí sāo jiè chǐ yá。
心事早陪三友约,国香今压五侯家。xīn shì zǎo péi sān yǒu yuē,guó xiāng jīn yā wǔ hóu jiā。
主人封植无多费,剩乞卢仝七碗茶。zhǔ rén fēng zhí wú duō fèi,shèng qǐ lú tóng qī wǎn chá。

闻南轩张先生下世感惋有作

孙应时

玉山已失旧端明,何事令人骨屡惊。yù shān yǐ shī jiù duān míng,hé shì lìng rén gǔ lǚ jīng。
拆石有声传建业,陨星无处吊南荆。chāi shí yǒu shēng chuán jiàn yè,yǔn xīng wú chù diào nán jīng。
春风未作山川暖,江水何心日夜倾。chūn fēng wèi zuò shān chuān nuǎn,jiāng shuǐ hé xīn rì yè qīng。
泪落中宵肠万结,眇然湖海寄吾生。lèi luò zhōng xiāo cháng wàn jié,miǎo rán hú hǎi jì wú shēng。

闻南轩张先生下世感惋有作

孙应时

中原天意定何如,岂谓人才不素储。zhōng yuán tiān yì dìng hé rú,qǐ wèi rén cái bù sù chǔ。
前辈老成今殄瘁,丁年豪隽重萧疏。qián bèi lǎo chéng jīn tiǎn cuì,dīng nián háo juàn zhòng xiāo shū。
武侯岁晚出师表,贾谊平生流涕书。wǔ hóu suì wǎn chū shī biǎo,jiǎ yì píng shēng liú tì shū。
社稷无疆恩泽厚,小臣何敢议盈虚。shè jì wú jiāng ēn zé hòu,xiǎo chén hé gǎn yì yíng xū。

偶题

孙应时

困虽有舌吾安用,贫到无锥乐更深。kùn suī yǒu shé wú ān yòng,pín dào wú zhuī lè gèng shēn。
百岁难逃少壮老,多思何益去来今。bǎi suì nán táo shǎo zhuàng lǎo,duō sī hé yì qù lái jīn。
弈秋岂必长先手,画史谁知独苦心。yì qiū qǐ bì zhǎng xiān shǒu,huà shǐ shuí zhī dú kǔ xīn。
一枕春宵方化蝶,三竿朝日又鸣禽。yī zhěn chūn xiāo fāng huà dié,sān gān cháo rì yòu míng qín。

偶成

孙应时

小斋随分有琴书,此外萧然一物无。xiǎo zhāi suí fēn yǒu qín shū,cǐ wài xiāo rán yī wù wú。
地僻最饶闲意味,日长还得睡工夫。dì pì zuì ráo xián yì wèi,rì zhǎng hái dé shuì gōng fū。
四时风月吾心友,千里云山古画图。sì shí fēng yuè wú xīn yǒu,qiān lǐ yún shān gǔ huà tú。
天赐彩衣娱鹤发,箪瓢足矣更何须。tiān cì cǎi yī yú hè fā,dān piáo zú yǐ gèng hé xū。