古诗词

送一上人还滁州琅琊山

晁冲之

上人法一朝过我,问我作诗三昧门。shàng rén fǎ yī cháo guò wǒ,wèn wǒ zuò shī sān mèi mén。
我闻大士入词海,不起宴坐澄心源。wǒ wén dà shì rù cí hǎi,bù qǐ yàn zuò chéng xīn yuán。
禅波洞彻百渊底,法水荡涤诸尘根。chán bō dòng chè bǎi yuān dǐ,fǎ shuǐ dàng dí zhū chén gēn。
迅流速度超鬼国,到岸舍筏登昆仑。xùn liú sù dù chāo guǐ guó,dào àn shě fá dēng kūn lún。
无边草木悉妙药,一切禽鸟皆能言。wú biān cǎo mù xī miào yào,yī qiè qín niǎo jiē néng yán。
化身八万四千臂,神通转物如乾坤。huà shēn bā wàn sì qiān bì,shén tōng zhuǎn wù rú qián kūn。
山河大地悉自说,是身口意初不喧。shān hé dà dì xī zì shuō,shì shēn kǒu yì chū bù xuān。
世间何事在妙理,悟处不独非风幡。shì jiān hé shì zài miào lǐ,wù chù bù dú fēi fēng fān。
群鹅转颈感王子,佳人舞剑惊公孙。qún é zhuǎn jǐng gǎn wáng zi,jiā rén wǔ jiàn jīng gōng sūn。
风飘素练有飞势,雨注破屋空留痕。fēng piāo sù liàn yǒu fēi shì,yǔ zhù pò wū kōng liú hén。
惜哉数子枉玄解,但令笔画空腾骞。xī zāi shù zi wǎng xuán jiě,dàn lìng bǐ huà kōng téng qiān。
君看琅琊酿泉上,醉翁妙语今犹存。jūn kàn láng yá niàng quán shàng,zuì wēng miào yǔ jīn yóu cún。
向来溪壑不改色,青嶂尚属僧家园。xiàng lái xī hè bù gǎi sè,qīng zhàng shàng shǔ sēng jiā yuán。
君行到此知此意,辨才第二文中尊。jūn xíng dào cǐ zhī cǐ yì,biàn cái dì èr wén zhōng zūn。
西江一口尽可吸,云梦八九何劳吞。xī jiāng yī kǒu jǐn kě xī,yún mèng bā jiǔ hé láo tūn。
他年一瓣炉中香,此老与有法乳恩。tā nián yī bàn lú zhōng xiāng,cǐ lǎo yǔ yǒu fǎ rǔ ēn。

晁冲之

晁冲之,宋代江西派诗人。生卒年不详。字叔用,早年字用道。济州巨野(今属山东)人。晁氏是北宋名门、文学世家。晁冲之的堂兄晁补之、晁说之、晁祯之都是当时有名的文学家。早年师从陈师道。绍圣(1094~1097)初,党争剧烈,兄弟辈多人遭谪贬放逐,他便在阳翟(今河南禹县)具茨山隐居,自号具茨。十多年后回到汴京,当权者欲加任用,拒不接受。终生不恋功名,授承务郎。他同吕本中为知交,来往密切。其子晁公武是《郡斋读书志》的作者。 晁冲之的作品>>

猜您喜欢

戏成

晁冲之

长夏轩窗倚碧岑,人间尘土莫相侵。zhǎng xià xuān chuāng yǐ bì cén,rén jiān chén tǔ mò xiāng qīn。
榴花不得春风力,颜色何如桃杏深。liú huā bù dé chūn fēng lì,yán sè hé rú táo xìng shēn。

和子我晚归

晁冲之

七里湾头宿发飞,六家店上行人稀。qī lǐ wān tóu sù fā fēi,liù jiā diàn shàng xíng rén xī。
渡口有船招不得,归来稚子候柴扉。dù kǒu yǒu chuán zhāo bù dé,guī lái zhì zi hòu chái fēi。

立春

晁冲之

巧胜金花真乐事,堆盘细菜亦宜人。qiǎo shèng jīn huā zhēn lè shì,duī pán xì cài yì yí rén。
自惭白发嘲吾老,不上谯门看打春。zì cán bái fā cháo wú lǎo,bù shàng qiáo mén kàn dǎ chūn。

和集津兄谢王立之红丝花

晁冲之

故园桃李秋摇落,扫地无花可恼公。gù yuán táo lǐ qiū yáo luò,sǎo dì wú huā kě nǎo gōng。
近说城南王子妓,亦持红拂剧西风。jìn shuō chéng nán wáng zi jì,yì chí hóng fú jù xī fēng。

又次韵谢王立之惠红丝花

晁冲之

老来嗜酒无宾主,我醉应眠不遣卿。lǎo lái shì jiǔ wú bīn zhǔ,wǒ zuì yīng mián bù qiǎn qīng。
如许此花同九日,为君采掇笑渊明。rú xǔ cǐ huā tóng jiǔ rì,wèi jūn cǎi duō xiào yuān míng。

道中

晁冲之

北风吹雨不能晴,羸病人骑瘦马行。běi fēng chuī yǔ bù néng qíng,léi bìng rén qí shòu mǎ xíng。
须发向来浑白尽,半缘忧患半多情。xū fā xiàng lái hún bái jǐn,bàn yuán yōu huàn bàn duō qíng。

次韵江子我蜡梅二首

晁冲之

步屧穿花醉晓风,翻枝摘叶兴何穷。bù xiè chuān huā zuì xiǎo fēng,fān zhī zhāi yè xīng hé qióng。
他年上苑求佳种,越白江红扫地空。tā nián shàng yuàn qiú jiā zhǒng,yuè bái jiāng hóng sǎo dì kōng。

次韵江子我蜡梅二首

晁冲之

江城仍似锦城无,半额轻黄笑越姝。jiāng chéng réng shì jǐn chéng wú,bàn é qīng huáng xiào yuè shū。
我亦少花如杜老,舍南为乞两三株。wǒ yì shǎo huā rú dù lǎo,shě nán wèi qǐ liǎng sān zhū。

和王立之蜡梅二首

晁冲之

茅檐竹坞两幽奇,岸帻寻花醉亦知。máo yán zhú wù liǎng yōu qí,àn zé xún huā zuì yì zhī。
崖蜜已成蜂去尽,夜寒惟有露房垂。yá mì yǐ chéng fēng qù jǐn,yè hán wéi yǒu lù fáng chuí。

和王立之蜡梅二首

晁冲之

老去攀翻兴益奇,招携风月作新知。lǎo qù pān fān xīng yì qí,zhāo xié fēng yuè zuò xīn zhī。
但令春酿皆如此,百罚深杯亦倒垂。dàn lìng chūn niàng jiē rú cǐ,bǎi fá shēn bēi yì dào chuí。

春日二首

晁冲之

男儿更老气如虹,知鬓何嫌似断蓬。nán ér gèng lǎo qì rú hóng,zhī bìn hé xián shì duàn péng。
欲问桃花借颜色,未甘着笑向春风。yù wèn táo huā jiè yán sè,wèi gān zhe xiào xiàng chūn fēng。

春日二首(其二)

晁冲之

阴阴溪曲绿交加,小雨翻萍上浅沙。yīn yīn xī qū lǜ jiāo jiā,xiǎo yǔ fān píng shàng qiǎn shā。
鹅鸭不知春去尽,争随流水趁桃花。é yā bù zhī chūn qù jǐn,zhēng suí liú shuǐ chèn táo huā。

暮春

晁冲之

溅溅流水曲穿沙,林叶深深不过鸦。jiàn jiàn liú shuǐ qū chuān shā,lín yè shēn shēn bù guò yā。
自恨春来浑不识,殷勤着地拾残花。zì hèn chūn lái hún bù shí,yīn qín zhe dì shí cán huā。

戏留次褒三十三弟

晁冲之

白下春泥尚未干,汴流更待小潺湲。bái xià chūn ní shàng wèi gàn,biàn liú gèng dài xiǎo chán yuán。
不知汝定成行不,寒食今无数日间。bù zhī rǔ dìng chéng xíng bù,hán shí jīn wú shù rì jiān。

王敦素许纸不至戏简促之

晁冲之

摩娑垢面戏陶泓,拂拭苍髯笑管城。mó suō gòu miàn xì táo hóng,fú shì cāng rán xiào guǎn chéng。
已与陈玄俱绝倒,从君更召楮先生。yǐ yǔ chén xuán jù jué dào,cóng jūn gèng zhào chǔ xiān shēng。
123«3456789