古诗词

童丱须知舅姑篇

史浩

女子年既笄,出适乃从夫。nǚ zi nián jì jī,chū shì nǎi cóng fū。
从夫始曰妇,将以事舅姑。cóng fū shǐ yuē fù,jiāng yǐ shì jiù gū。
舅姑生男儿,鼓舞更忻愉。jiù gū shēng nán ér,gǔ wǔ gèng xīn yú。
禀受胚胎成,身体洎发肤。bǐng shòu pēi tāi chéng,shēn tǐ jì fā fū。
玩之如美玉,宝之如明珠。wán zhī rú měi yù,bǎo zhī rú míng zhū。
觊其能立身,孝养勤朝晡。jì qí néng lì shēn,xiào yǎng qín cháo bū。
岂知壮有室,却使失欢娱。qǐ zhī zhuàng yǒu shì,què shǐ shī huān yú。
妇既恣狼戾,夫亦与之俱。fù jì zì láng lì,fū yì yǔ zhī jù。
翁妪有憎恶,导夫起嗟吁。wēng yù yǒu zēng è,dǎo fū qǐ jiē xū。
叔妹有异胞,俾夫肆欺诬。shū mèi yǒu yì bāo,bǐ fū sì qī wū。
及其享富贵,却云夫自图。jí qí xiǎng fù guì,què yún fū zì tú。
珍异私帑积,赀产别籍拘。zhēn yì sī tǎng jī,zī chǎn bié jí jū。
不念翁与妪,生尔夫之躯。bù niàn wēng yǔ yù,shēng ěr fū zhī qū。
不念叔与妹,尔夫当友于。bù niàn shū yǔ mèi,ěr fū dāng yǒu yú。
动辄生离间,岂不负心乎。dòng zhé shēng lí jiān,qǐ bù fù xīn hū。
天殃或人祸,舍尔其谁诛。tiān yāng huò rén huò,shě ěr qí shuí zhū。
我有为妇法,尔其听而孚。wǒ yǒu wèi fù fǎ,ěr qí tīng ér fú。
凡事舅姑礼,与事亲无殊。fán shì jiù gū lǐ,yǔ shì qīn wú shū。
唯当辅君子,相勉以相须。wéi dāng fǔ jūn zi,xiāng miǎn yǐ xiāng xū。
定省问安否,温凊视衣襦。dìng shěng wèn ān fǒu,wēn qìng shì yī rú。
俎豆奉燕乐,几杖供扶持。zǔ dòu fèng yàn lè,jǐ zhàng gōng fú chí。
出因侍坐席,入则临庖厨。chū yīn shì zuò xí,rù zé lín páo chú。
亲意或欲与,承命惟所需。qīn yì huò yù yǔ,chéng mìng wéi suǒ xū。
不作曾元养,问有必曰无。bù zuò céng yuán yǎng,wèn yǒu bì yuē wú。
亲意所爱敬,率行不敢渝。qīn yì suǒ ài jìng,lǜ xíng bù gǎn yú。
当以内则篇,终身为范模。dāng yǐ nèi zé piān,zhōng shēn wèi fàn mó。
其有疾病时,忧惶问医巫。qí yǒu jí bìng shí,yōu huáng wèn yī wū。
不眠衣带敝,不食形容枯。bù mián yī dài bì,bù shí xíng róng kū。
药饵必自试,宁敢离须臾。yào ěr bì zì shì,níng gǎn lí xū yú。
以至复初后,吾身方得苏。yǐ zhì fù chū hòu,wú shēn fāng dé sū。
其有贫困时,四壁立家徒。qí yǒu pín kùn shí,sì bì lì jiā tú。
夫既日负米,不惮涉崎岖。fū jì rì fù mǐ,bù dàn shè qí qū。
妇亦悯其劳,推食盈盘盂。fù yì mǐn qí láo,tuī shí yíng pán yú。
质贷如已尽,素手居穷途。zhì dài rú yǐ jǐn,sù shǒu jū qióng tú。
每务宽慈抱,何尝使向隅。měi wù kuān cí bào,hé cháng shǐ xiàng yú。
以其所以养,粗粝成甘腴。yǐ qí suǒ yǐ yǎng,cū lì chéng gān yú。
亲怒我勿怨,亲肥我独臞。qīn nù wǒ wù yuàn,qīn féi wǒ dú qú。
忘饥日反哺,岂不见慈乌。wàng jī rì fǎn bǔ,qǐ bù jiàn cí wū。
亲既感尔孝,祝尔多英雏。qīn jì gǎn ěr xiào,zhù ěr duō yīng chú。
佗日尔有妇,复与尔同符。tuó rì ěr yǒu fù,fù yǔ ěr tóng fú。
因知妇行孝,乃自立根株。yīn zhī fù xíng xiào,nǎi zì lì gēn zhū。
出尔反乎尔,曾不差锱铢。chū ěr fǎn hū ěr,céng bù chà zī zhū。
当时奉翁妪,后效收桑榆。dāng shí fèng wēng yù,hòu xiào shōu sāng yú。
时哉不可失,作诗劝踟蹰。shí zāi bù kě shī,zuò shī quàn chí chú。
史浩

史浩

史浩(1106年—1194年),字直翁,号真隐。明州鄞县人,南宋政治家、词人。高宗绍兴十五年(1144年)进士,由温州教授除太学正,升为国子博士。他向宋高宗建议立太子,以此受知于朝廷,绍兴三十二年,宋孝宗即位,授参知政事。隆兴元年,拜尚书右仆射。淳熙十年,除太保致仕,封魏国公。宋光宗御极,进太师。绍熙五年,薨,年八十九,封会稽郡王。宋宁宗登基,赐谥文惠。嘉定十四年,以子史弥远贵,追封越王,改谥忠定,配享孝宗庙庭。为昭勋阁二十四功臣之一。 史浩的作品>>

猜您喜欢

恭和圣制秋日秘阁观图书宴群臣诗

史浩

舜承尧治焕有章,祥开东壁正腾光。shùn chéng yáo zhì huàn yǒu zhāng,xiáng kāi dōng bì zhèng téng guāng。
天临广内朝班肃,宴款仙山午漏长。tiān lín guǎng nèi cháo bān sù,yàn kuǎn xiān shān wǔ lòu zhǎng。
已庆车书同薄海,行看琛贽尽名王。yǐ qìng chē shū tóng báo hǎi,xíng kàn chēn zhì jǐn míng wáng。
由来服远先文德,不待将军出定襄。yóu lái fú yuǎn xiān wén dé,bù dài jiāng jūn chū dìng xiāng。

送曾原伯大卿赴江东漕运

史浩

阔步骎骎上要津,忽求补外为宁亲。kuò bù qīn qīn shàng yào jīn,hū qiú bǔ wài wèi níng qīn。
不贪农扈登卿月,正喜秦淮拥使轮。bù tān nóng hù dēng qīng yuè,zhèng xǐ qín huái yōng shǐ lún。
相就二男真孝子,益尊八座太夫人。xiāng jiù èr nán zhēn xiào zi,yì zūn bā zuò tài fū rén。
临岐勿复深言别,看即斑衣侍紫宸。lín qí wù fù shēn yán bié,kàn jí bān yī shì zǐ chén。

与谢守殿撰

史浩

乞得闲身欲自由,便当寻壑更经丘。qǐ dé xián shēn yù zì yóu,biàn dāng xún hè gèng jīng qiū。
力除骄志期争席,尽洗机心为狎鸥。lì chú jiāo zhì qī zhēng xí,jǐn xǐ jī xīn wèi xiá ōu。
兵卫旌旗真冗长,门迎车马谩諠啾。bīng wèi jīng qí zhēn rǒng zhǎng,mén yíng chē mǎ mán xuān jiū。
贤侯幸得同声臭,此礼从今合罢休。xián hóu xìng dé tóng shēng chòu,cǐ lǐ cóng jīn hé bà xiū。

山间偶成

史浩

乘兴篮舆竟出关,故园重见一开颜。chéng xīng lán yú jìng chū guān,gù yuán zhòng jiàn yī kāi yán。
镜鸾莹彻冰中水,僧衲斓斑雪后山。jìng luán yíng chè bīng zhōng shuǐ,sēng nà lán bān xuě hòu shān。
已许梅花供胜赏,更邀酒子伴清闲。yǐ xǔ méi huā gōng shèng shǎng,gèng yāo jiǔ zi bàn qīng xián。
明朝未忍为归计,猿鹤方兹喜我还。míng cháo wèi rěn wèi guī jì,yuán hè fāng zī xǐ wǒ hái。

次韵务观游四明洞天

史浩

风烟偶尔属吾邦,个个松筠耸碧幢。fēng yān ǒu ěr shǔ wú bāng,gè gè sōng yún sǒng bì chuáng。
奎画百函龙作卫,云岑四面石为窗。kuí huà bǎi hán lóng zuò wèi,yún cén sì miàn shí wèi chuāng。
水边自喜陪振鹭,篱外从渠有吠厖。shuǐ biān zì xǐ péi zhèn lù,lí wài cóng qú yǒu fèi páng。
多谢故人迂五马,清谈剔尽几银釭。duō xiè gù rén yū wǔ mǎ,qīng tán tī jǐn jǐ yín gāng。

与东湖寿老

史浩

乞得西湖养病身,小园真隐谩颐真。qǐ dé xī hú yǎng bìng shēn,xiǎo yuán zhēn yǐn mán yí zhēn。
已将竹院舍幽客,更筑乡畦招可人。yǐ jiāng zhú yuàn shě yōu kè,gèng zhù xiāng qí zhāo kě rén。
茗碗昼看花坠影,吟窗夜与月为邻。míng wǎn zhòu kàn huā zhuì yǐng,yín chuāng yè yǔ yuè wèi lín。
清凉境界天家予,自是全无一点尘。qīng liáng jìng jiè tiān jiā yǔ,zì shì quán wú yī diǎn chén。

走笔次韵吴判院

史浩

世态螳螂谩捕蝉,谁知富贵本由天。shì tài táng láng mán bǔ chán,shuí zhī fù guì běn yóu tiān。
但令册府荷冰鉴,何必熏炉拥燧烟。dàn lìng cè fǔ hé bīng jiàn,hé bì xūn lú yōng suì yān。
一曲赐来成别墅,百杯赢得吸晴川。yī qū cì lái chéng bié shù,bǎi bēi yíng dé xī qíng chuān。
可人过我谈名理,月到纱窗兴欲仙。kě rén guò wǒ tán míng lǐ,yuè dào shā chuāng xīng yù xiān。

竹院昙老病目寄诗索和走笔次韵

史浩

平生双眼只观书,今日休分紫夺朱。píng shēng shuāng yǎn zhǐ guān shū,jīn rì xiū fēn zǐ duó zhū。
青白泯然从客至,席阶及也要人扶。qīng bái mǐn rán cóng kè zhì,xí jiē jí yě yào rén fú。
丹砂伫使清明在,金屑应嫌计策疏。dān shā zhù shǐ qīng míng zài,jīn xiè yīng xián jì cè shū。
幸有铄迦全透顶,不妨洞见混元初。xìng yǒu shuò jiā quán tòu dǐng,bù fáng dòng jiàn hùn yuán chū。

次韵刘廷佐

史浩

道林袖里出清新,珠玉离离光照邻。dào lín xiù lǐ chū qīng xīn,zhū yù lí lí guāng zhào lín。
知是谪仙寻丽句,寄来真隐是陈人。zhī shì zhé xiān xún lì jù,jì lái zhēn yǐn shì chén rén。
几年卜筑成三径,今日声名重万钧。jǐ nián bo zhù chéng sān jìng,jīn rì shēng míng zhòng wàn jūn。
汀草岸花增意气,从兹日月是青春。tīng cǎo àn huā zēng yì qì,cóng zī rì yuè shì qīng chūn。

姑夫王知录挽辞

史浩

闻说先生效一官,清风已自迫人寒。wén shuō xiān shēng xiào yī guān,qīng fēng yǐ zì pò rén hán。
功名未究黄粱梦,云汉先成白玉棺。gōng míng wèi jiū huáng liáng mèng,yún hàn xiān chéng bái yù guān。
润屋何妨藏万卷,过庭咸喜得双鸾。rùn wū hé fáng cáng wàn juǎn,guò tíng xián xǐ dé shuāng luán。
武陵仙窟君归去,落莫桃花泪不干。wǔ líng xiān kū jūn guī qù,luò mò táo huā lèi bù gàn。

丰必强母郭氏挽辞

史浩

汾阳遗泽渺千春,来配名家德有邻。fén yáng yí zé miǎo qiān chūn,lái pèi míng jiā dé yǒu lín。
蟾窟初看攀桂子,萱堂忽失断机人。chán kū chū kàn pān guì zi,xuān táng hū shī duàn jī rén。
秀眉影属霜缣净,斜日风开丹旐新。xiù méi yǐng shǔ shuāng jiān jìng,xié rì fēng kāi dān zhào xīn。
锦轴已闻生命诰,赠黄从此踵松筠。jǐn zhóu yǐ wén shēng mìng gào,zèng huáng cóng cǐ zhǒng sōng yún。

林通判妻挽辞

史浩

夕郎凛凛馀风烈,有女犹为世妇师。xī láng lǐn lǐn yú fēng liè,yǒu nǚ yóu wèi shì fù shī。
处己幽闺推德厚,相夫贤路已名驰。chù jǐ yōu guī tuī dé hòu,xiāng fū xián lù yǐ míng chí。
秋天零露铭旌湿,晓月沈光独鹤悲。qiū tiān líng lù míng jīng shī,xiǎo yuè shěn guāng dú hè bēi。
他日赠黄频锡宠,冢前羊虎石累累。tā rì zèng huáng pín xī chǒng,zhǒng qián yáng hǔ shí lèi lèi。

赵开府卫国夫人宋氏挽辞

史浩

生居宅相宠无伦,来荫金枝德有邻。shēng jū zhái xiāng chǒng wú lún,lái yīn jīn zhī dé yǒu lín。
夫拥斋旄仪上宰,身兼郡主国夫人。fū yōng zhāi máo yí shàng zǎi,shēn jiān jùn zhǔ guó fū rén。
方看十子翻丹凤,忽忆三山驾紫麟。fāng kàn shí zi fān dān fèng,hū yì sān shān jià zǐ lín。
霜洁兰薰全懿美,史官秉笔正訚訚。shuāng jié lán xūn quán yì měi,shǐ guān bǐng bǐ zhèng yín yín。

虞好古挽辞

史浩

蹑屩担簦不厌频,治安有策上严宸。niè juē dān dēng bù yàn pín,zhì ān yǒu cè shàng yán chén。
朝为逆旅马助教,暮作南昌梅子真。cháo wèi nì lǚ mǎ zhù jiào,mù zuò nán chāng méi zi zhēn。
岂是天教亡寸禄,只应身欲到三神。qǐ shì tiān jiào wáng cùn lù,zhǐ yīng shēn yù dào sān shén。
从今遂泯凌云气,挂剑寒松泪满巾。cóng jīn suì mǐn líng yún qì,guà jiàn hán sōng lèi mǎn jīn。

楼予善使君挽辞

史浩

游夏渊源鲍谢才,声名虽泯思无涯。yóu xià yuān yuán bào xiè cái,shēng míng suī mǐn sī wú yá。
人间一叶灵芝落,地下千年玉叶埋。rén jiān yī yè líng zhī luò,dì xià qiān nián yù yè mái。
彭泽素琴尘自满,茂陵遗稿志全乖。péng zé sù qín chén zì mǎn,mào líng yí gǎo zhì quán guāi。
惜君多少凌云气,挂剑青松祇怆怀。xī jūn duō shǎo líng yún qì,guà jiàn qīng sōng qí chuàng huái。