古诗词

明妃

程鸣凤

汉宫粉黛应无数,明妃却向毡城路。hàn gōng fěn dài yīng wú shù,míng fēi què xiàng zhān chéng lù。
自怜倾国不用金,翻被一生颜色误。zì lián qīng guó bù yòng jīn,fān bèi yī shēng yán sè wù。
世间那有真妍媸,明妃马上休伤悲。shì jiān nà yǒu zhēn yán chī,míng fēi mǎ shàng xiū shāng bēi。
不信但看奇男子,多少尘埋未见知。bù xìn dàn kàn qí nán zi,duō shǎo chén mái wèi jiàn zhī。

程鸣凤

宋徽州祁门人,字朝阳。理宗宝祐初射策第一,开庆元年复中进士。历知德庆府,平息瑶族起事。后知南雄,陛辞,进《无逸说》,帝嘉之。历三年乞归。有《读史发微》及诗文集。 程鸣凤的作品>>

猜您喜欢

晦庵亭

程鸣凤

古来何物支乾坤,除四书外旁无门。gǔ lái hé wù zhī qián kūn,chú sì shū wài páng wú mén。
晦翁乘风游混沦,天宇扫扫浮云昏。huì wēng chéng fēng yóu hùn lún,tiān yǔ sǎo sǎo fú yún hūn。
周程扶起周孔尊,只手闸断狂澜奔。zhōu chéng fú qǐ zhōu kǒng zūn,zhǐ shǒu zhá duàn kuáng lán bēn。
当时正气横八垠,犹尔不免遭群喧。dāng shí zhèng qì héng bā yín,yóu ěr bù miǎn zāo qún xuān。
曾几何日班廷鸳,晓梦有栩枌榆村。céng jǐ hé rì bān tíng yuān,xiǎo mèng yǒu xǔ fén yú cūn。
翁已仙去谁招魂,有亭渠渠波沄沄。wēng yǐ xiān qù shuí zhāo hún,yǒu tíng qú qú bō yún yún。
风烟苔径新屐痕,滕侯肯堂之弟昆。fēng yān tái jìng xīn jī hén,téng hóu kěn táng zhī dì kūn。
溪山荏苒更寒暄,空馀碧树吟霜猿。xī shān rěn rǎn gèng hán xuān,kōng yú bì shù yín shuāng yuán。
人间兴废谁能论,桑田可变海可翻。rén jiān xīng fèi shuí néng lùn,sāng tián kě biàn hǎi kě fān。
翁之所恃无有焉,斯文不死道常存。wēng zhī suǒ shì wú yǒu yān,sī wén bù sǐ dào cháng cún。

杨历岩

程鸣凤

银河底穿不可塞,一泻砰砰下空碧。yín hé dǐ chuān bù kě sāi,yī xiè pēng pēng xià kōng bì。
峰高云邃源荒茫,但见岩飞练千尺。fēng gāo yún suì yuán huāng máng,dàn jiàn yán fēi liàn qiān chǐ。
我来导之赴苍壑,流出凌江散天泽。wǒ lái dǎo zhī fù cāng hè,liú chū líng jiāng sàn tiān zé。
馀波直赴黄木湾,飓卷鳌翻浪花白。yú bō zhí fù huáng mù wān,jù juǎn áo fān làng huā bái。
竟从海若膏乾坤,岂但梅边沃甘液。jìng cóng hǎi ruò gāo qián kūn,qǐ dàn méi biān wò gān yè。