古诗词

续八咏双溪占胜地

唐仲友

出新奇,新奇震吴越。chū xīn qí,xīn qí zhèn wú yuè。
经营得要领,呈露入轩闼。jīng yíng dé yào lǐng,chéng lù rù xuān tà。
迢迢括苍山,虬龙南北环。tiáo tiáo kuò cāng shān,qiú lóng nán běi huán。
中含七邑壤,下注溪流湾。zhōng hán qī yì rǎng,xià zhù xī liú wān。
昔楼已据胜,今楼与名称。xī lóu yǐ jù shèng,jīn lóu yǔ míng chēng。
东西倍轩豁,高下增比兴。dōng xī bèi xuān huō,gāo xià zēng bǐ xīng。
极目送朝宗,目穷波未穷。jí mù sòng cháo zōng,mù qióng bō wèi qióng。
万里出寸碧,千里来雄风。wàn lǐ chū cùn bì,qiān lǐ lái xióng fēng。
地迥月偏蚤,草绵心易忡。dì jiǒng yuè piān zǎo,cǎo mián xīn yì chōng。
窗影射朝白,檐牙留晚红。chuāng yǐng shè cháo bái,yán yá liú wǎn hóng。
村村辨回互,树树分玲珑。cūn cūn biàn huí hù,shù shù fēn líng lóng。
长烟低抹岸,远水净涵空。zhǎng yān dī mǒ àn,yuǎn shuǐ jìng hán kōng。
云间无迅翼,天末识归篷。yún jiān wú xùn yì,tiān mò shí guī péng。
轮奂睹新作,邦人胡不乐。lún huàn dǔ xīn zuò,bāng rén hú bù lè。
憧憧绝纷扰,寂寂宜淡泊。chōng chōng jué fēn rǎo,jì jì yí dàn pō。
溪响答棋声,云影入杯酌。xī xiǎng dá qí shēng,yún yǐng rù bēi zhuó。
守澄心自知,客至意亦宜。shǒu chéng xīn zì zhī,kè zhì yì yì yí。
哦诗句易得,凭槛坐忘疲。ó shī jù yì dé,píng kǎn zuò wàng pí。
垂名千古地,一朝风景异。chuí míng qiān gǔ dì,yī cháo fēng jǐng yì。
楹桷压闾阎,丘壑输胸次。yíng jué yā lǘ yán,qiū hè shū xiōng cì。
清游未渠央,吾民那可忘。qīng yóu wèi qú yāng,wú mín nà kě wàng。
词章贲高阁,前后两甘棠。cí zhāng bēn gāo gé,qián hòu liǎng gān táng。

唐仲友

宋婺州金华人,字与政,号说斋。高宗绍兴二十一年进士,为西安主簿。三十年复中博学宏词科。历建康府学教授、秘书省正字。上万言书论时政,孝宗纳之,召除著作佐郎,出知信州、台州。治政理财颇有建树,为学多与朱熹相左。后为朱熹劾罢。归而益肆力于学,著述颇丰。有《六经解》、《诸史精义》、《帝王经世图谱》、《九经发题》、《陆宣公奏议解》、《天文详辨》、《地理详辨》、《愚书》、《说斋文集》等。 唐仲友的作品>>

猜您喜欢

题止一堂

唐仲友

艮不获其身,人无监流水。gěn bù huò qí shēn,rén wú jiān liú shuǐ。
畎亩义惓惓,时止非吾止。quǎn mǔ yì quán quán,shí zhǐ fēi wú zhǐ。

行登新现潭

唐仲友

荞麦花齐晚稻黄,今年此地是仙乡。qiáo mài huā qí wǎn dào huáng,jīn nián cǐ dì shì xiān xiāng。
篮舆又作山中去,敬为神龙一瓣香。lán yú yòu zuò shān zhōng qù,jìng wèi shén lóng yī bàn xiāng。

行登新现潭

唐仲友

薄雨轻云掩翠微,丰年何物不熙熙。báo yǔ qīng yún yǎn cuì wēi,fēng nián hé wù bù xī xī。
拒霜也效嫣然笑,白白红红出短篱。jù shuāng yě xiào yān rán xiào,bái bái hóng hóng chū duǎn lí。

代家君答闻老诗三首

唐仲友

流水高山举似谁,我惭善听匪钟期。liú shuǐ gāo shān jǔ shì shuí,wǒ cán shàn tīng fěi zhōng qī。
三诗历历皆可语,仿佛当时病可师。sān shī lì lì jiē kě yǔ,fǎng fú dāng shí bìng kě shī。

代家君答闻老诗三首

唐仲友

附热衔泥不足言,尔来杖锡亦纷然。fù rè xián ní bù zú yán,ěr lái zhàng xī yì fēn rán。
不趋炉炭趋寒谷,青白于中觉汝贤。bù qū lú tàn qū hán gǔ,qīng bái yú zhōng jué rǔ xián。

代家君答闻老诗三首

唐仲友

江山天借使诗昌,太守风流似沈郎。jiāng shān tiān jiè shǐ shī chāng,tài shǒu fēng liú shì shěn láng。
莫作推敲冲导其,好携佳句过黄堂。mò zuò tuī qiāo chōng dǎo qí,hǎo xié jiā jù guò huáng táng。

蜡梅十五绝和陈天予韵

唐仲友

此花清绝似幽人,苦耐冰霜不爱春。cǐ huā qīng jué shì yōu rén,kǔ nài bīng shuāng bù ài chūn。
蜡蕊轻明香万斛,黄姑端的是前身。là ruǐ qīng míng xiāng wàn hú,huáng gū duān de shì qián shēn。

蜡梅十五绝和陈天予韵

唐仲友

点缀何曾待化人,密房琐琐暗藏春。diǎn zhuì hé céng dài huà rén,mì fáng suǒ suǒ àn cáng chūn。
定应昔与江梅友,惹得清香尚满身。dìng yīng xī yǔ jiāng méi yǒu,rě dé qīng xiāng shàng mǎn shēn。

蜡梅十五绝和陈天予韵

唐仲友

袂剪黄罗亦可人,君诗剩觅小园春。mèi jiǎn huáng luó yì kě rén,jūn shī shèng mì xiǎo yuán chūn。
最怜丈室铜瓶里,独对维摩似病身。zuì lián zhàng shì tóng píng lǐ,dú duì wéi mó shì bìng shēn。

蜡梅十五绝和陈天予韵

唐仲友

黄姑侍女两三人,散作名家不嫁春。huáng gū shì nǚ liǎng sān rén,sàn zuò míng jiā bù jià chūn。
仙桂飘零篱菊尽,香容付与雪中身。xiān guì piāo líng lí jú jǐn,xiāng róng fù yǔ xuě zhōng shēn。

蜡梅十五绝和陈天予韵

唐仲友

日暮天寒倚竹人,淡妆别有一般春。rì mù tiān hán yǐ zhú rén,dàn zhuāng bié yǒu yī bān chūn。
紫橐深贮香无限,金缕初裁稳称身。zǐ tuó shēn zhù xiāng wú xiàn,jīn lǚ chū cái wěn chēng shēn。

蜡梅十五绝和陈天予韵

唐仲友

山麝时时暗袭人,蔷薇露湿满枝春。shān shè shí shí àn xí rén,qiáng wēi lù shī mǎn zhī chūn。
若教粉蝶知音耗,应怨韶华枉误身。ruò jiào fěn dié zhī yīn hào,yīng yuàn sháo huá wǎng wù shēn。

蜡梅十五绝和陈天予韵

唐仲友

的皪光明色照人,枝头已有十分春。de lì guāng míng sè zhào rén,zhī tóu yǐ yǒu shí fēn chūn。
我惊唤作菩提树,为是如来幻化身。wǒ jīng huàn zuò pú tí shù,wèi shì rú lái huàn huà shēn。

蜡梅十五绝和陈天予韵

唐仲友

不管江梅妒杀人,壶中日月已先春。bù guǎn jiāng méi dù shā rén,hú zhōng rì yuè yǐ xiān chūn。
恰如姑射神仙子,野服高闲物外身。qià rú gū shè shén xiān zi,yě fú gāo xián wù wài shēn。

蜡梅十五绝和陈天予韵

唐仲友

长伴南枝带雪开,浑无蜂蝶去徘徊。zhǎng bàn nán zhī dài xuě kāi,hún wú fēng dié qù pái huái。
可能熟识金仙面,只有诗人日日来。kě néng shú shí jīn xiān miàn,zhǐ yǒu shī rén rì rì lái。
561234