古诗词

昭惠庙黄柏歌

王该

四明之山东南雄,中有古柏高巃嵷。sì míng zhī shān dōng nán xióng,zhōng yǒu gǔ bǎi gāo lóng sǒng。
霜凌雪犯势不屈,干直不与凡柯同。shuāng líng xuě fàn shì bù qū,gàn zhí bù yǔ fán kē tóng。
几十围,几千尺,踞隆岩兮盘巨石。jǐ shí wéi,jǐ qiān chǐ,jù lóng yán xī pán jù shí。
有时狂风盲雨嗥长巅,上彻天心下地脊。yǒu shí kuáng fēng máng yǔ háo zhǎng diān,shàng chè tiān xīn xià dì jí。
樵奴与牧子,惯见却辟易。qiáo nú yǔ mù zi,guàn jiàn què pì yì。
不知何洞出神翁,采芝去踏崭岩峰。bù zhī hé dòng chū shén wēng,cǎi zhī qù tà zhǎn yán fēng。
蒸岚焙翠入灵药,意欲服饵颜如童。zhēng lán bèi cuì rù líng yào,yì yù fú ěr yán rú tóng。
仙翁仙翁爱无独,天产此材同众欲。xiān wēng xiān wēng ài wú dú,tiān chǎn cǐ cái tóng zhòng yù。
小将条剖治民盲,大可柱分支帝屋。xiǎo jiāng tiáo pōu zhì mín máng,dà kě zhù fēn zhī dì wū。
神翁神翁莫轻藐,植物虽微功不小。shén wēng shén wēng mò qīng miǎo,zhí wù suī wēi gōng bù xiǎo。
些须片叶价千金,能使尘寰人不老。xiē xū piàn yè jià qiān jīn,néng shǐ chén huán rén bù lǎo。

王该

宋明州鄞县人,字蕴之。学者称望春先生。王说弟。仁宗庆历六年进士。王安石宰鄞时与之友善,以诗章相唱酬。为邓城令,官舍傍有嘉木,叶长尺许,每得一诗,取叶书之。既卒,归橐萧然,惟脱叶甚富。有遗稿。 王该的作品>>

猜您喜欢