古诗词

谒岳王坟

郑起

我来拜谒岳王坟,松柏苍苍上宿云。wǒ lái bài yè yuè wáng fén,sōng bǎi cāng cāng shàng sù yún。
臣子报君终一死,权奸卖国欲中分。chén zi bào jūn zhōng yī sǐ,quán jiān mài guó yù zhōng fēn。
鹰扬当日谁能及,雁叫中原不可闻。yīng yáng dāng rì shuí néng jí,yàn jiào zhōng yuán bù kě wén。
石马石人山寂寂,英雄于此忆将军。shí mǎ shí rén shān jì jì,yīng xióng yú cǐ yì jiāng jūn。

郑起

宋人,字孟隆。五代时登进士第。后周恭帝初,累官殿中侍御史。宋太祖乾德初,掌泗州市征,负才倨傲,多所讥诋。刺史张延范衔之,密奏其嗜酒废职,出为河西令。后不愿迁徙,自烙其足,成疾卒。 郑起的作品>>

猜您喜欢

思耕

郑起

江湖渐老身,山泽本来心。jiāng hú jiàn lǎo shēn,shān zé běn lái xīn。
经济不敢问,耕耘犹可寻。jīng jì bù gǎn wèn,gēng yún yóu kě xún。
一顷半顷许,三更二更深。yī qǐng bàn qǐng xǔ,sān gèng èr gèng shēn。
亲朋相接近,鸡酒开尘襟。qīn péng xiāng jiē jìn,jī jiǔ kāi chén jīn。

登荆南城楼

郑起

因为古荆州,翻成一段愁。yīn wèi gǔ jīng zhōu,fān chéng yī duàn chóu。
孟嘉曾落帽,王粲此登楼。mèng jiā céng luò mào,wáng càn cǐ dēng lóu。
唐邓通襄路,沱潜并汉流。táng dèng tōng xiāng lù,tuó qián bìng hàn liú。
太平官府盛,昔日欠来游。tài píng guān fǔ shèng,xī rì qiàn lái yóu。

宿虎丘

郑起

到晚归不去,因而此宿休。dào wǎn guī bù qù,yīn ér cǐ sù xiū。
云深千古寺,月冷一天秋。yún shēn qiān gǔ sì,yuè lěng yī tiān qiū。
崖裂池如束,天虚塔欲浮。yá liè chí rú shù,tiān xū tǎ yù fú。
最宜初日上,高处看烟收。zuì yí chū rì shàng,gāo chù kàn yān shōu。

宿洞霄山中

郑起

入山时八月,岚气似深冬。rù shān shí bā yuè,lán qì shì shēn dōng。
岩洞生风雨,窠巢落桧松。yán dòng shēng fēng yǔ,kē cháo luò guì sōng。
山中九重锁,月下一声钟。shān zhōng jiǔ zhòng suǒ,yuè xià yī shēng zhōng。
警省非人世,今秋得异逢。jǐng shěng fēi rén shì,jīn qiū dé yì féng。

喜静

郑起

素来嫌僻静,今渐与相安。sù lái xián pì jìng,jīn jiàn yǔ xiāng ān。
师友凋零尽,年时出处难。shī yǒu diāo líng jǐn,nián shí chū chù nán。
春风双屐暖,夜雨一灯寒。chūn fēng shuāng jī nuǎn,yè yǔ yī dēng hán。
洙泗曾颜辈,何曾作好官。zhū sì céng yán bèi,hé céng zuò hǎo guān。

馀杭界早发

郑起

早发促程期,篮舆带月低。zǎo fā cù chéng qī,lán yú dài yuè dī。
山中如白昼,斗下渡清溪。shān zhōng rú bái zhòu,dòu xià dù qīng xī。
群动霜初落,四邻鸡未啼。qún dòng shuāng chū luò,sì lín jī wèi tí。
惟闻兵递铺,星急过淮西。wéi wén bīng dì pù,xīng jí guò huái xī。

馀杭道上

郑起

五年兹路上,频往又频还。wǔ nián zī lù shàng,pín wǎng yòu pín hái。
岁月孤松老,风霜苦竹班。suì yuè gū sōng lǎo,fēng shuāng kǔ zhú bān。
溪流天目水,云出洞霄山。xī liú tiān mù shuǐ,yún chū dòng xiāo shān。
马上因闲眺,蜉蝣宇宙间。mǎ shàng yīn xián tiào,fú yóu yǔ zhòu jiān。

病后

郑起

渐懒说功名,修真喜道经。jiàn lǎn shuō gōng míng,xiū zhēn xǐ dào jīng。
凄凉秋听雨,空阔夜观星。qī liáng qiū tīng yǔ,kōng kuò yè guān xīng。
有病色先见,无心梦最灵。yǒu bìng sè xiān jiàn,wú xīn mèng zuì líng。
阶前风叶响,还又感飘零。jiē qián fēng yè xiǎng,hái yòu gǎn piāo líng。

归去好

郑起

归去岂不好,平田带浅林。guī qù qǐ bù hǎo,píng tián dài qiǎn lín。
春猿鸣雪涧,晴日上云岑。chūn yuán míng xuě jiàn,qíng rì shàng yún cén。
世久无鸣犊,时当学展禽。shì jiǔ wú míng dú,shí dāng xué zhǎn qín。
吾生今老矣,梁父岂能吟。wú shēng jīn lǎo yǐ,liáng fù qǐ néng yín。

送友人之淮

郑起

积得读书身,从教此道贫。jī dé dú shū shēn,cóng jiào cǐ dào pín。
逢秋为远客,知己是何人。féng qiū wèi yuǎn kè,zhī jǐ shì hé rén。
天下方多事,西风至不仁。tiān xià fāng duō shì,xī fēng zhì bù rén。
但于登眺处,杯酒莫辞频。dàn yú dēng tiào chù,bēi jiǔ mò cí pín。

赠英公大师

郑起

玉殿承恩四十年,水云心已悟南禅。yù diàn chéng ēn sì shí nián,shuǐ yún xīn yǐ wù nán chán。
李斯篆字功何妙,贾岛诗章学太玄。lǐ sī zhuàn zì gōng hé miào,jiǎ dǎo shī zhāng xué tài xuán。
筇在几嗟无虎斗,钵腥长笑有龙眠。qióng zài jǐ jiē wú hǔ dòu,bō xīng zhǎng xiào yǒu lóng mián。
闻今未老休慵堕,剩把书踪石上镌。wén jīn wèi lǎo xiū yōng duò,shèng bǎ shū zōng shí shàng juān。

烂柯山

郑起

春风万古洞门开,尘世兴亡是几回。chūn fēng wàn gǔ dòng mén kāi,chén shì xīng wáng shì jǐ huí。
棋局至今无处觅,樵人于此遇仙来。qí jú zhì jīn wú chù mì,qiáo rén yú cǐ yù xiān lái。
飞梁横跨丹虹影,绝顶平铺白玉堆。fēi liáng héng kuà dān hóng yǐng,jué dǐng píng pù bái yù duī。
天下纷纷无好著,斜阳下岭共徘徊。tiān xià fēn fēn wú hǎo zhù,xié yáng xià lǐng gòng pái huái。

卜居

郑起

久欲谋归力不任,浮云踪迹谩巢林。jiǔ yù móu guī lì bù rèn,fú yún zōng jì mán cháo lín。
功名未入屠龙手,贫贱常怀买鹤心。gōng míng wèi rù tú lóng shǒu,pín jiàn cháng huái mǎi hè xīn。
月下开门微雨过,楼头闻笛二更深。yuè xià kāi mén wēi yǔ guò,lóu tóu wén dí èr gèng shēn。
世间万事俱陈迹,空倚西风阅古今。shì jiān wàn shì jù chén jì,kōng yǐ xī fēng yuè gǔ jīn。

自黄山还途中作

郑起

屈指还京十日程,每逢歇处问村名。qū zhǐ hái jīng shí rì chéng,měi féng xiē chù wèn cūn míng。
春沙脉脉溪初涨,夜雨垂垂晓又晴。chūn shā mài mài xī chū zhǎng,yè yǔ chuí chuí xiǎo yòu qíng。
山下有人传虎出,店中炊饭见牛鸣。shān xià yǒu rén chuán hǔ chū,diàn zhōng chuī fàn jiàn niú míng。
天涯行客无宁日,不及田家业在耕。tiān yá xíng kè wú níng rì,bù jí tián jiā yè zài gēng。

次照晦岩韵

郑起

便骑老虎不须鞍,忍辱仙人出宰官。biàn qí lǎo hǔ bù xū ān,rěn rǔ xiān rén chū zǎi guān。
入内讲经千佛现,跏趺对御六龙寒。rù nèi jiǎng jīng qiān fú xiàn,jiā fū duì yù liù lóng hán。
指头有月娑罗冷,舌上悬河海水乾。zhǐ tóu yǒu yuè suō luó lěng,shé shàng xuán hé hǎi shuǐ qián。
圣主赐衣漫大地,西方国土未为宽。shèng zhǔ cì yī màn dà dì,xī fāng guó tǔ wèi wèi kuān。
42123