古诗词

口占

叶李

如今便一似麻糊,也是人间大丈夫。rú jīn biàn yī shì má hú,yě shì rén jiān dà zhàng fū。
笔里无时那解有,命中有处未应无。bǐ lǐ wú shí nà jiě yǒu,mìng zhōng yǒu chù wèi yīng wú。
百千万世传名节,二十三年非故居。bǎi qiān wàn shì chuán míng jié,èr shí sān nián fēi gù jū。
寄语长安朱紫客,尽心好上帝王书。jì yǔ zhǎng ān zhū zǐ kè,jǐn xīn hǎo shàng dì wáng shū。

叶李

宋元间杭州人,字太白,一字舜玉,号亦愚。宋末补京学生,与同舍生上书攻贾似道,窜漳州。似道败,得自便。宋亡,隐富春山。元至元十四年,征为浙西道儒学提举。二十三年,应征至京师,受世祖召见,陈历代帝王成败得失之故。乃颜叛北边,李密启用汉军步战,师果奏捷。授尚书左丞,始定至元钞法,又请立太学。谏止迁江南宋宗室及大姓于北方。升右丞。卒谥文简。 叶李的作品>>

猜您喜欢

放还遇贾似道

叶李

君来路,吾归路,来来去去何时住。jūn lái lù,wú guī lù,lái lái qù qù hé shí zhù。
公田关子竟何如,国事当时谁汝误。gōng tián guān zi jìng hé rú,guó shì dāng shí shuí rǔ wù。
雷州户,崖州户,人生会有相逢处。léi zhōu hù,yá zhōu hù,rén shēng huì yǒu xiāng féng chù。
客中颇恨乏蒸羊,聊赠一篇长短句。kè zhōng pǒ hèn fá zhēng yáng,liáo zèng yī piān zhǎng duǎn jù。

梦中诗

叶李

通明殿逼紫微垣,一朵红云拥至尊。tōng míng diàn bī zǐ wēi yuán,yī duǒ hóng yún yōng zhì zūn。
下土小臣勤稽首,愿将惠泽溥元元。xià tǔ xiǎo chén qín jī shǒu,yuàn jiāng huì zé pǔ yuán yuán。

纪梦

叶李

宋时豪士石曼卿,帝命作主芙蓉城。sòng shí háo shì shí màn qīng,dì mìng zuò zhǔ fú róng chéng。
我才比石万无一,半世虚负狂直名。wǒ cái bǐ shí wàn wú yī,bàn shì xū fù kuáng zhí míng。
年来似有丧心疾,荐共引鲧辜苍生。nián lái shì yǒu sàng xīn jí,jiàn gòng yǐn gǔn gū cāng shēng。
天诛未加公论沸,日夕惟待鼎镬烹。tiān zhū wèi jiā gōng lùn fèi,rì xī wéi dài dǐng huò pēng。
何哉异梦出非想,忽遇仙老谈真情。hé zāi yì mèng chū fēi xiǎng,hū yù xiān lǎo tán zhēn qíng。
谓予夙是文昌相,漏泄轻举遭弹抨。wèi yǔ sù shì wén chāng xiāng,lòu xiè qīng jǔ zāo dàn pēng。
帝令谪堕饱忧患,且使两足蹒跚行。dì lìng zhé duò bǎo yōu huàn,qiě shǐ liǎng zú pán shān xíng。
追思善步不可得,飞升妙术矧敢轻。zhuī sī shàn bù bù kě dé,fēi shēng miào shù shěn gǎn qīng。
当时廷议只如此,汝悔当复惟相迎。dāng shí tíng yì zhǐ rú cǐ,rǔ huǐ dāng fù wéi xiāng yíng。
稽首老仙谢慈悯,臣罪当死天子明。jī shǒu lǎo xiān xiè cí mǐn,chén zuì dāng sǐ tiān zi míng。
久之寂灭一大乐,斫棺待尽无他营。jiǔ zhī jì miè yī dà lè,zhuó guān dài jǐn wú tā yíng。
老仙笑许汝可教,引领直上朝玉京。lǎo xiān xiào xǔ rǔ kě jiào,yǐn lǐng zhí shàng cháo yù jīng。
通明大明二宫殿,林木蓊萃阶瑶琼。tōng míng dà míng èr gōng diàn,lín mù wěng cuì jiē yáo qióng。
芙蓉烂熳锦欲似,帝皇锡以主殿名。fú róng làn màn jǐn yù shì,dì huáng xī yǐ zhǔ diàn míng。
赋诗奏谢九拜起,玉音嘉奖傍观荣。fù shī zòu xiè jiǔ bài qǐ,yù yīn jiā jiǎng bàng guān róng。
痴人说梦聊一快,我独知命不少惊。chī rén shuō mèng liáo yī kuài,wǒ dú zhī mìng bù shǎo jīng。
只恐才非曼卿敌,相见惭汗应如倾。zhǐ kǒng cái fēi màn qīng dí,xiāng jiàn cán hàn yīng rú qīng。
从今闭目需帝召,玉楼续记时当成。cóng jīn bì mù xū dì zhào,yù lóu xù jì shí dāng chéng。
儿孙自有儿孙福,与农报国须勤耕。ér sūn zì yǒu ér sūn fú,yǔ nóng bào guó xū qín gēng。